"Em cũng thích anh."
Chu Dao cười ngọt ngào nhìn Lạc Dịch, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ thắm. Lạc Dịch bỗng động lòng, kề đến hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy, trằn trọc cọ sát, hơi thở vấn vương.
Chu Dao nhắm hai mắt lại, tay vươn ra khỏi chăn ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn đáp lại anh. Cô ngốc nghếch ngậm lấy bờ môi anh, đáy lòng êm dịu và ngọt ngào.
Lạc Dịch si mê, hai người thắm thiết dần sâu, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc trong sân, Tô Lâm Lâm cảm khái: "Ôi... Cuối cùng đã trở về rồi".
Hai người vội vã ngừng lại, liếc nhìn nhau rồi lập tức tách ra.
Chu Dao luống cuống kéo áo lại rồi chui tuột vào chăn. Lạc Dịch nhanh chóng xuống giường mang giày, chỉnh lại quần áo, gấp chăn bỏ vào tủ. Xong xuôi anh chạy về giường, cúi người sờ trán Chu Dao: "Anh đi trước đây".
Chu Dao ló gương mặt đỏ ửng ra khỏi chăn, để lộ đôi mắt đen láy tha thiết, nhỏ giọng áy náy: "Ông chủ Lạc, em mút sưng miệng anh rồi".
Anh phì cười rồi hôn chụt lên mắt cô, dặn dò: "Nghỉ ngơi cho tốt".
"Vâng." Chu Dao mỉm cười ngoan ngoãn.
Lạc Dịch đóng cửa rời đi, rảo bước băng qua hành lang, vừa xuống cầu thang liền chạm mặt ba cô bạn.
"Chào ông chủ!" Nhóm Tô Lâm Lâm nhiệt tình chào hỏi.
Lạc Dịch mím chặt môi, khẽ gật đầu rồi đi ngang qua họ. Ba nữ sinh nhìn lẫn nhau, tiếp tục đi lên tầng.
Hạ Vận nhỏ giọng: "Ông chủ Lạc lạnh lùng hơn bình thường ấy nhỉ".
Đường Đoá: "Ừ, trước kia chào anh ấy, anh ấy sẽ cười lại".
Tô Lâm Lâm: "Đúng đấy, thỉnh thoảng còn nói vài câu nữa".
Ba người đều đoán rằng bởi vì vụ việc lũ quét lần trước nên thái độ Lạc Dịch thay đổi, nhưng không ai nói ra. Họ đã sớm giao hẹn là không nhắc đến sự kiện đó nữa.
"Tìm Dao Dao thôi, mấy ngày nay cậu ấy ở khách sạn nhất định buồn chết rồi."
Tô Lâm Lâm đẩy cửa phòng ra: "Dao Dao...".
Chu Dao ló đầu ra khỏi chăn, ra vẻ mới vừa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt: "Mấy đứa về rồi à?".
"Sao giờ này mà còn ngủ?" Đường Đoá bỏ ba lô xuống, hỏi.
"Hôm qua bị ốm, hơi khó chịu."
"Bị ốm á? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?" Tô Lâm Lâm lập tức ngồi bên mép giường, vừa nhìn cô chằm chằm vừa sờ mặt cô kiểm tra.
"Uống thuốc và truyền dịch rồi, không sao đâu." Chu Dao nhoẻn môi mỉm cười.
Tô Lâm Lâm nhăn mày, lại sờ tiếp: "Nhưng mặt cậu nóng lắm đấy!".
Chu Dao: "...".
Bởi vì vừa làm chuyện xấu thôi.
"Ngủ lâu quá nên nóng ấy mà." Chu Dao chuyển đề tài. "Các cậu thì sao, đi đường thuận lợi không?".
"Thuận lợi lắm, cũng không đi xa, khảo sát xong liền trở về."
Mấy cô gái ríu rít trò chuyện với nhau, mâu thuẫn nhỏ và những điều không vui lúc tách ra mấy ngày trước đã bị vứt lên chín tầng mây.
Tiểu học và trung học cơ sở Chu Dao đều nhảy lớp, vừa học xong đại học ở nước ngoài lại trở về nước, khó duy trì mối quan hệ với bạn học, rất hiếm tìm được người hợp ý như nhóm Tô Lâm Lâm. Bản thân cô không phải người khắt khe, mà mọi người cũng đều hối hận về chuyện ngày hôm đó nên cô đã tha thứ từ lâu. Cộng thêm mấy ngày không gặp, niềm vui đoàn tụ nhanh chóng xua tan đi không khí không vui lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!