"Thế kỷ này thật điên rồ, thối rữa, vô nhân tính, nhưng người lại tỉnh táo, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.
Cầu chúa phù hộ cho người.
Nam Nhã."
Cái trấn nhỏ này ngày nối ngày vẫn trôi qua như cũ, trần tục, ồn ào, hủ bại. Vầng thái dương vẫn như thường lệ mọc lên từ phía đông, người làm ăn vẫn như thường lệ đúng giờ mở cửa hàng, đám đàn bà con gái cũng vẫn như thường lệ tụ tập ở tiệm tạp hóa buôn dưa lê. Không ai biết rằng, có một cô gái đang lặng thầm chuẩn bị, không một tiếng động mà biến mất khỏi cái trấn này.
Ngoại trừ Chu Lạc.
Dạo bước trên con đường chính của trấn Thanh Thủy, lướt ngang qua những khuôn mặt quen thuộc trong trấn, Chu Lạc bỗng sinh lòng ghét bỏ.
Nam Nhã phải đi.
Từ Nghị đem tính mạng của con gái ra để uy hiếp buộc Nam Nhã rút đơn khởi tố, dây dưa hơn ba năm vẫn không dứt ra được, nàng sớm đã chẳng còn hi vọng gì với cái trấn nhỏ này nữa rồi. Trước đây Uyển Loan còn bé, sợ giữa đường cô bé khóc toáng lên hoặc trẻ nhỏ lỡ lời khiến người ta chú ý, giờ thì không còn vậy nữa, nàng có thể mang Uyển Loan lén lút rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi nơi này.
Nàng nói đúng, nàng thật sự không còn lòng dạ dư thừa nào mà để ý đến mảnh tình không nhiễm thói tục của cậu thiếu niên kia.
Để có thể chạy trốn thành công, Nam Nhã không lộ ra chút dấu hiệu nào khiến kẻ khác phải hoài nghi, đến lúc đó chỉ cần nói là đưa Uyển Loan vào thành phố thăm bà nội, không mang theo hành lý, như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Nàng chỉ nói cho mình cậu biết. Nếu như không phải cậu không cẩn thận "tự sát", phải vào viện, nàng cũng sẽ không nói với cậu, để cậu giống như những người khác trong trấn, một ngày nào đó mới đột nhiên nhận ra không thấy nàng đâu nữa.
Nhưng nàng lại nói cho cậu, là nàng không nỡ khiến cậu phải đau lòng. Cậu trong lòng nàng không giống họ. Nhưng không giống thì đã làm sao? Nàng phải đi, cũng không nói là sẽ đi đâu. Nàng không muốn còn quan hệ với bất kỳ ai trong cái trấn này nữa.
Chu Lạc buồn khổ tột cùng, bước chân bỗng khựng lại.
Khi đó cậu đang đứng trong hành lang bệnh viện, Trần Quân cùng đi với cậu đến viện khám lại, cậu chợt dừng bước tựa vào tường, trái tim thình thình loạn nhịp, thất thần.
Trần Quân gãi đầu một cái, chợt kéo Chu Lạc vào lối thang bộ.
Chu Lạc chán ghét vùng ra.
Trần Quân bị hẫng cũng rất bực bội: "Con gái trong trấn nhiều như vậy, mày thích ai mà chẳng được, sao cứ nhất định phải là chị ta!"
Chu Lạc cả kinh: "Mày nói cái gì?"
Trần Quân nói: "Lần trước bắt gặp mày ở cạnh bờ tường, tao đã trèo qua xem thử, lúc đầu còn không dám nghĩ đến. Vậy mà lại thực sự là chị ta!"
Sau lưng Chu Lạc ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Mày…"
Trần Quân nhìn dáng vẻ đó của cậu, giận đến cạn cả lời: "Tao là loại người đó hả?"
Chu Lạc im lặng một chốc, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: "Là tao đeo bám cô ấy. Nhưng nếu truyền ra ngoài, cô ấy chắc chắn sẽ mất trong sạch." Cậu ngẩn người chốc lát, chợt cười cười, "Cũng không phải lo đâu, đằng nào cũng không có cơ hội."
Trần Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép, bị cậu làm cho tức chết: "Mày vốn là không có cơ hội, chị ta có chồng có con cả rồi, mày mù hay lác vậy hả? Chị ta không ly hôn, mày mãi mãi sẽ không có cơ hội… Mày lại còn tự sát vì chị ta nữa cơ đấy, tao thật bị mày làm cho tức điên luôn mà!"
Chu Lạc thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa đầu: "Tao không có tự sát. Tao thật sự không biết thuốc mày cho không thể uống chung với rượu. À, trả lại cho mày đấy." Chu Lạc lấy từ trong túi ra một bọc giấy nhỏ đưa cho cậu bạn, Trần Quân giật lấy, oán hận nói: "Giờ mày nói mấy lời này mà tin được à?"
Chu Lạc nói: "Tin hay không tùy mày. Mày có não tự khắc sẽ biết tao không có tự sát, như thế mất mặt quá rồi. Hơn nữa nếu tao ầm ĩ tự sát, cô ấy sẽ coi trọng tao chắc? Thôi, quên đi, nếu không có hiểu lầm này, tao cũng chẳng lọt vào mắt xanh của người ta."
Trần Quân thay anh em nhà mình bất bình: "Chị ta không để mày vào mắt sao? Đúng là thiên tiên mà."
Chu Lạc bước một bước xuống bậc thang, ngồi xuống, nói: "Cũng không phải như mày nói. Trần Quân, mày có nhớ trong sách ngữ văn có câu: "Sao họ không ăn thịt?" (*) không?"
(*) Đây là câu nói của Tấn Huệ Đế, vị vua thứ hai nhà Tây Tấn, khi nghe quần thần bẩm báo rằng người dân không còn đủ gạo để ăn. Về sau dùng để chỉ sự mù tịt (của những kẻ ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện cao, vân vân) về cảnh ngộ khó khăn của những người khác (ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện thấp hơn).
Trần Quân cũng ngồi xuống theo: "Sao lại nhắc đến ngữ văn rồi?"
Chu Lạc có chút phiền chán, nói: "Đó chính là tình cảnh của tao và cô ấy. Tao vẫn luôn hỏi cô ấy, sao lại không yêu đương, sao không tin vào tình ái?"
Câu này khiến Trần Quân lâm vào trầm mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!