Chương 7: (Vô Đề)

Bãi đậu xe bên ngoài ga tàu cao tốc, một chiếc xe việt dã màu sắc sặc sỡ lẫn trong một hàng dài đủ các loại xe khác nhau. Chiếc xe này là của tiểu tử Diêm Dịch Vinh kia, do gấp gáp nên anh không nghĩ gì nhiều tiện tay lái tới đây luôn.

Không ngờ rằng mới đỗ lại có một lúc thôi mà đã thu hút những ánh nhìn quan sát của vô số người.

Thẩm Kỳ Ngộ thờ ơ hút thuốc, giơ tay nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ tới tám giờ. Anh hạ cửa sổ xe xuống, búng tàn thuốc, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn thì tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang.

Ôn Thanh Hạ từ lối ra đi ra ngoài, cả đoạn đường đều hết sức cẩn thận, mặc dù cô ta đã đeo khẩu trang nhưng vẫn lo sợ sẽ bị người khác nhận ra.

Một năm trở lại đây, Ôn Thanh Hạ ở trong giới giải trí vô cùng nổi danh, kịch bản quảng cáo không ngừng nghỉ, nhưng cũng vì có danh có tiếng rồi nên lúc nào cũng có những đội paparazzi chuyên ngồi trực chờ để chụp trộm ảnh.

Ôn Thanh Hạ ở trong giới giải trí đã quá quen với việc bị chụp trộm, có khi cô ta còn mong ngóng hoan nghênh đám người đó tới chụp trộm ấy chứ. Dẫu sao nếu muốn sống được ở giới giải trí thì đều phải dựa vào độ nổi của scandal.

Có điều vì bài báo lần trước đã khiến cho người nào đó không được vui vẻ, thế nên Ôn Thanh Hạ mới phải kìm hãm lại một chút, cô ta cau mày đang lo sợ không tìm được người đó mà lại còn bị paparazzi chụp ảnh, thì một giây sau trong mắt đã bắt trọn được một bóng hình.

Người đó ngồi trên ghế lái, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay kẹp điếu thuốc gác lên bậu cửa sổ. Dưới ánh hoàng hôn, anh hơi nghiêng người nhìn mình không chớp mắt, tư thế đó nhìn qua trông có vẻ bắng nhắng.

Nhịp tim của Ôn Thanh Hạ không khỏi đập loạn lên, cô ta gia tăng bước chân đi đến bên cạnh chiếc xe đó, kéo cánh cửa xe ra ngồi vào bên trong, giải thích:

"Anh hai, lúc tới ga tàu xảy ra chút chuyện, anh đừng giận nhé!"

Nét mặt Thẩm Kỳ Ngộ lạnh nhạt 'ừ' khẽ một tiếng, tầm mắt dừng lại trên mặt cô ta một lúc. Ôn Thanh Hạ phát giác, giơ tay sờ sờ vào mặt mình:

"Hử? Trên mặt em dính gì à?"

Thẩm Kỳ Ngộ cười cười, thu lại ánh mắt, vòng tay lái rồi nói:

"Nhìn em đeo kính trông cũng lạ lắm."

Ôn Thanh Hạ giờ mới nhớ ra vẫn còn đang đeo kính, gỡ xuống sau đó ném vào trong túi xách.

Thẩm Kỳ Ngộ thấy vậy, nói:

"Đeo cũng ổn mà, sao lại tháo xuống?"

Ôn Thanh Hạ vỗ vỗ vào bên quai hàm, tính trẻ con phun ra một câu: Xấu!

Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, mắt nhìn thằng tiếp tục lái xe.

Ôn Thanh Hạ kéo chiếc gương trong tấm che nắng trên ghế lái ra, vừa dặm phấn vừa hỏi:

"Chiếc xe này của ai vậy?"

Của Diêm Tử.

Ôn Thanh Hạ gật gật đầu, lại hỏi:

"Em nghe anh Kiều nói tối nay mời cô Thẩm ăn cơm. Anh quen cô Thẩm đó chứ? Không lẽ là người yêu cũ của anh à?"

Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, giơ tay giữ lấy cằm của Ôn Thanh Hạ:

"Sao em nhiều lời vậy? Hmm?"

Ôn Thanh Hạ 'ai ya' một tiếng, đẩy tay của Thẩm Kỳ Ngộ ra, hơi gắt lên:

"Em vừa dặm xong phấn đó!"

Thẩm Kỳ Ngộ thu tay về, ngón trỏ và ngón cái dính một chút son phấn. Anh rút mấy tờ giấy ăn tùy ý lau qua, sau đó vo tròn ném vào một góc.

Ôn Thanh Hạ trang điểm xong, đóng lại túi đựng đồ, vươn tay khoác lấy cánh tay của người đàn ông. Đầu dựa lên trên đó, than phiền mấy ngày nay quay phim chụp ảnh khổ như nào, có một cảnh phải quay dưới nước, đạo diễn không cho dùng thế thân, quay lại mấy lần liền mà vẫn không thông qua, giữa chừng còn bị cảm lạnh phải uống thuốc, bây giờ thời tiết lại còn thay đổi thất thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!