Thẩm Trường Mi phải ở lại nhà cũ một tuần xong mới có thể quay trở về chỗ ở của mình. Tối qua cô bận bịu phiên dịch văn kiện để chuẩn bị cho hoạt động đối ngoại vào thứ tư tuần sau tới tận hai giờ sáng mới nằm được xuống giường nghỉ ngơi.
Hôm nay còn chưa tới tám giờ sáng cô đã bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dồn dập ở bên ngoài.
Thẩm Trường Mi lật người úp mặt xuống dưới gối, người bên ngoài vẫn không chịu bỏ cuộc, chẳng còn cách nào Thẩm Trường Mi đành phải xuống giường, loẹt xoẹt đôi dép lê đi ra mở cửa.
Giang Oản đứng bên ngoài:
"Mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn ngủ thế hả?"
Thẩm Trường Mi 'hừ' khẽ một tiếng, mắt híp lại đi về phía phòng ngủ.
Giang Oản đem nguyên liệu nấu ăn mà cô ấy mua đến đặt lên trên bàn bếp, sau đó cũng đi vào trong phòng ngủ. Trong phòng tối om om, thò tay ra cũng không nhìn thấy nổi năm đầu ngón tay.
Giang Oản không chịu được nên tự động đi đến trước cửa sổ kéo phăng hai tấm rèm cửa nặng nề sang hai bên, tiện tay mở luôn cửa sổ để trao đổi không khí.
Cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng, Giang Oản dơ chân đá vào mông người đang nằm trên giường một cái:
"Tối qua cậu làm gì mà giờ này rồi vẫn chưa dậy vậy?"
Thẩm Trường Mi kéo chăn che kín người không lên tiếng, Giang Oản cũng mặc kệ, ngồi xuống dưới giường:
"Kiều Tam Nhi biết cậu quay về, nói muốn tổ chức bữa tiệc hoan nghênh cậu về nước, anh ta bảo mình đến hỏi ý của cậu đấy?"
Cô vẫn không lên tiếng, Giang Oản truy hỏi:
"Ý cậu là như nào hả?"
Thẩm Trường Mi vùi mặt xuống gối, giọng ồm ồm: Không đi!
"Chẳng phải cậu đã gặp người đó rồi sao? Sao không đi?"
Thẩm Trường Mi lật người, mắt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà, lời ít ý nhiều: Không thích đi!
Giang Oản cũng nằm xuống, dơ chân lên đá vào Thẩm Trường Mi, suy nghĩ gì đó rồi nói:
"Không lẽ cậu đang sợ sẽ gặp phải cảnh tượng Thẩm Nhị với Ôn Thanh Hạ thắm thiết tay trong tay, lo lắng bản thân bị đả kích nên mới không đi đấy chứ?"
Thẩm Trường Mi 'hừ' mấy cái, uể oải nói:
Phải phải phải. Sợ chết đi được ấy! Cậu tốt nhất biết điều đừng có kích động mình!Giang Oản:Đáng đời cậu!
"Hai người vai kề vai nằm thêm một lúc, Thẩm Trường Mi nhấc chân lên đá Giang Oản:"Mới sáng ngày ra cậu chạy đến tìm mình chỉ vì chuyện này thôi sao?
"Giang Oản do dự giây lát, sau đó mới ậm ờ nói:"À thì... Chu... Trí Hoành... anh ta quay về rồi." Tính cách Giang Oản mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện cẩu thả, nhưng trong phương diện tình cảm thì cô ấy lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Cô ấy quen biết Chu Trí Hoành từ khi còn nhỏ, yêu thầm đối phương hơn mười năm trời, nhưng bởi vì tính tình bướng bỉnh nên không chịu bày tỏ. Đến tận khi Chu Trí Hoành kết hôn thì cô ấy mới quyết định cắt đứt hết thảy tâm tư, cuối cùng gả cho Diệp Nghiêu Thần lớn hơn cô ấy mười tuổi.
Thẩm Trường Mi nằm nghiêng, đầu gác lên cánh tay nhìn cô ấy. Giang Oản bị cô nhìn đến mức thấp thỏm, trốn tránh ánh mắt cô:
"Cậu làm gì mà nhìn mình ghê vậy?"
Cậu có suy nghĩ gì?
Giang Oản bẻ khớp tay:
"Mình có thể có suy nghĩ gì chứ! Mình đã kết hôn rồi!"
Thẩm Trường Mi nằm xuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!