Thẩm Trường Mi ngơ ngác nhìn chiếc xe lướt qua trước mắt, cô giơ tay xoa xoa cổ tay bị anh bóp chặt, đỏ ửng một mảng, người đàn ông này từ trước tới giờ ra tay đều không biết nặng nhẹ. Di động đặt trong xe đổ chuông, Thẩm Trường Mi kéo cửa xe lấy di động, là Thẩm Thừa Đông gọi đến.
Thẩm Trường Mi vẫn chưa khôi phục lại tâm trạng, bực dọc nói: "Anh."
Thẩm Thừa Đông nghe ra được tâm trạng cô không tốt, hỏi thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Trường Mi lắc đầu, sau đó nhớ ra anh cũng đâu có nhìn thấy được: "Xe của em đang đi được nửa đường thì hỏng mất rồi!"
Thẩm Thừa Đông hỏi cô ở đâu, dặn dò cô ở yên vị trí đợi anh, sau đó ngắt điện thoại.
Hai mươi phút sau Thẩm Thừa Đông mới tới nơi, Thẩm Trường Mi ôm hộp quà ngồi xổm dưới đất. Thẩm Thừa Đông xuống xe, đi vòng qua đầu xe, nhìn thấy Trường Mi đang ngồi chồm hỗm ở phía dưới, anh nhướng nhướng chân mày: "Sao em không lên xe ngồi đợi mà lại ngồi ở đây?"
Thẩm Trường Mi đứng dậy, cười nói: "Sợ anh không nhìn thấy em!"
Thẩm Thừa Đông nhíu mày, lại nghe thấy cô nói: "Anh, hay là em không đến dự sinh nhật của bà Cố nữa nhé, anh giúp em đưa quà cho bà Cố đi!"
Thẩm Thừa Đông không để tâm, cẩn thận quan sát cô một lúc, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt sợ hãi, anh rút điếu thuốc, nói: "Em gặp Thẩm Nhị rồi à?"
Thẩm Trường Mi cười khổ gật đầu.
Thẩm Thừa Đông không nói gì nữa, ở lại đứng với cô thêm một lúc.
Hai anh em cứ dựa người vào thân xe như vậy, không ai nói lời nào. Nửa tiếng sau, Thẩm Thừa Đông hỏi cô: "Đi chưa?"
Thẩm Trường Mi 'ừm' một tiếng, kéo cánh cửa xe ghế lái phụ ra, cúi người ngồi vào bên trong.
Xe vừa dừng trong sân đã nghe thấy tiếng cười của bà Cố ở bên trong nhà.
Tay Thẩm Trường Mi cầm hộp quà, đi phía sau Thẩm Thừa Đông.
Bà Cố thấy hai người đi vào, bà hỏi Trường Mi: "Chẳng phải con nói sắp đến rồi sao, sao tận bây giờ mới tới?"
Thẩm Trường Mi không nhìn người đó, cô chỉ nói: "Trên đường lốp xe bị thủng nên đợi anh con tới đón con ạ."
Bà Cố gật gật đầu, lại nói: "Thẩm Nhị cũng vừa mới tới, trên đường đến đây không nhìn thấy Mi à?"
Thẩm Kỳ Ngộ lười biếng dựa lên trên sofa, hai chân gác lên trên bàn trà, tay kẹp điếu thuốc. Nghe thấy bà Cố nói vậy thì ngước mắt liếc Thẩm Trường Mi một cái, sau đó lại di chuyển ánh mắt, anh nói: "Cháu không gặp!"
Trò chuyện thêm một lúc, Lan Linh bấy giờ cũng tới nơi, Lan Linh nói: "Mẹ, công việc của Văn An bận rộn nên không rời đi được, anh ấy vừa gọi điện thoại cho con nhờ con chuyển lời cho mẹ."
Bà Cố biết con trai cả của mình là người bận bịu nên cũng thông cảm, nhưng ngoài miệng vẫn trách móc mấy câu: "Nó có hôm nào là không bận đâu!"
Lan Linh bị mắng mấy câu, trong lòng cũng tức nhưng cũng chỉ còn cách cười cười lấy lệ.
Lúc này, dì từ trong bếp đi ra, nói rằng đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Bà Cố sinh nhật không thích ồn ào, trước giờ đều là cả nhà quây quần ăn một bữa cơm đơn giản. Năm nay Thẩm Trường Mi quay về rồi, bà Cố cũng mừng, không khí trong buổi sinh nhật cũng vui vẻ hơn mọi khi. Thẩm Kỳ Ngộ vẫn mua bánh kem cho bà Cố, nhưng bà Cố đều nói không thích ăn mấy thứ quá ngọt đó.
Thẩm Kỳ Ngộ nói đón sinh nhật nhất định phải có bánh kem, mặc kệ ăn hay không ăn cũng vẫn phải có!
Trong bữa cơm Thẩm Trường Mi ăn trong nơm nớp lo sợ, cứ luôn lo lắng trên bàn ăn sẽ xảy ra chuyện gì đó, ăn được giữa chừng, cô đã dần dần thả lỏng hơn, không ngờ Lan Linh lại gắp cho cô một con tôm. Thẩm Trường Mi còn chưa mở miệng, Thẩm Kỳ Ngộ đã giơ đũa gắp luôn con tôm còn đang kẹp trong đũa của Lan Linh, anh nói qua loa: "Cô ấy dị ứng tôm!"
Lời vừa dứt, bầu không khí trên bàn ăn trầm hẳn xuống.
Lan Linh nhìn Thẩm Kỳ Ngộ, thấy bộ dạng cợt nhả đó của con trai thì muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn người ở trên bàn, cuối cùng lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.
Bà Cố ngược lại cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Thẩm Kỳ Ngộ biết chuyện Thẩm Trường Mi bị dị ứng: "Trước kia chẳng phải vẫn ăn được bình thường đó sao, sao bây giờ lại bị dị ứng rồi?"
Lúc trước Thẩm Trường Mi ăn tôm đúng là không bị sao cả, đến mãi sau này có một lần ăn vào mới phát hiện được có hiện tượng dị ứng. Lúc đó cô còn không tin, tiếp tục ăn thêm mấy lần nữa, bị dị ứng mấy lần liên tiếp nên từ đó về sau cô không còn dám động đũa vào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!