Thẩm Trường Mi xuống xe, cô phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Trường Mi đi vào trong thang máy, gọi lại cho Dương Thiệu nhưng anh ta không nghe máy, tiếp tục gọi vẫn không có người nghe. Thẩm Trường Mi thở dài, dựa người lên trên tường.
Cô nhìn bản thân phản chiếu trên bức tường, trong lòng đang có một âm thanh chất vấn: Thẩm Trường Mi! Mày vẫn còn lá gan giẫm lại vết xe đổ đó một lần nữa sao?
Có sao?
Thẩm Trường Mi nhìn bản thân ở trong gương tự giễu chính mình. Cố chấp ương ngạnh không màng đến kết quả chỉ một lần đó thôi là quá đủ rồi! Cô không còn can đảm nữa, cũng không còn khả năng chịu đựng được kết quả của việc giẫm lại vết xe đổ đó nữa!
Cô đi tắm, từ phòng tắm đi ra ngoài, nhận được điện thoại của đồng nghiệp gọi đến hỏi cô thế nào rồi. Thẩm Trường Mi chỉ nói bị dị ứng, uống thuốc xong cũng không còn gì đáng ngại nữa. Đồng nghiệp dặn dò cô thêm mấy câu, sau đó ngắt điện thoại.
Thẩm Trường Mi vẫn luôn nghĩ đến việc ngày mai đi mua quà cho bà Cố. Sấy khô tóc, uống thuốc rồi bôi thuốc lên mặt theo chỉ thị của bác sĩ xong, cô nằm xuống dưới giường.
Mơ mơ màng màng chuẩn bị thiếp đi, thì trong đầu đột nhiên có một dòng suy nghĩ xoẹt qua, nguyên nhân dẫn đến dị ứng khả năng cao là có liên quan tới miếng cơm nắm cô ăn lúc tối.....
Bên ngoài, xe cộ qua lại đông nghịt như mắc cửi, ánh đèn neon sáng rực.
Cửa khách sạn người đến người đi, hai người đàn ông tướng mạo bất phàm dựa người lên trên thân xe hút thuốc, những cô gái đi qua khách sạn đều không kiềm lòng được khẽ liếc mắt nhìn trộm bọn họ, còn dáng vẻ của hai người lại coi như không thấy, chỉ chú tâm tới việc nói chuyện phiếm với nhau.
"Đưa cô ấy về rồi chứ?"
Thẩm Kỳ Ngộ vắt áo khoác lên trên một cánh tay, nghe câu hỏi của Chu Mộ Thâm, anh rít hơi thuốc, gật gật đầu.
Hai người nhìn dòng xe nườm nượp ì ạch không nhúc nhích ở phía trước, Chu Mộ Thâm lại hỏi:
"Suy nghĩ của em thế nào?"
Suy nghĩ thế nào?
Chẳng có suy nghĩ nào, sự thật là chẳng có suy nghĩ nào cả!
Thẩm Kỳ Ngộ im lặng giây lát, nheo mắt liếc nhìn tòa nhà tối om ở phía đối diện:
"Có thể có suy nghĩ gì đây?" Anh gạt tàn thuốc:
"Lão đại, nếu bây giờ Hứa Tích quay về, anh sẽ làm thế nào?"
Thẩm Kỳ Ngộ vừa dứt lời, Chu Mộ Thâm ho khẽ mấy cái, một lúc lâu sau, anh ấy phả ra một hớp khói:
"Hai chuyện này không giống nhau!"
Thẩm Kỳ Ngộ không biết câu nói của Chu Mộ Thâm là chỉ Hứa Tích và Thẩm Trường Mi không giống nhau, hay là chỉ chuyện giữa Hứa Tích và anh ấy không giống với chuyện của anh và Thẩm Trường Mi.
Di động đặt trong túi áo khoác đúng lúc rung lên, Thẩm Kỳ Ngộ rút ra nhìn:
"Lão đại, em còn có việc, đi trước đây. Hạng mục đó anh nhớ duyệt sớm cho em nhé!"
Chu Mộ Thâm rít thêm một hơi thuốc rồi dập tắt ném xuống đất, thế rồi lại chần chừ, cuối cùng anh ấy nhặt điếu thuốc lên bỏ vào trong thùng rác ở cách đó không xa.
Anh ấy rút di động ra nhìn, là một cô gái nào đó gửi tin nhắn đến. Chu Mộ Thâm cười khẽ, ngón tay chạm lên màn hình trả lời tin nhắn, sau đó đặt di động lên trên bệ điều khiển xe.
Ngày hôm sau Thẩm Trường Mi mới sáng sớm đã tỉnh dậy, hai giờ chiều phải ngồi tàu cao tốc quay về thành phố B, nên cô phải nhân lúc còn thời gian đi chọn quà cho bà Cố, qua mấy hôm nữa là đến mừng thọ của bà rồi.
Thẩm Trường Mi ăn sáng, sau đó ngồi taxi đến cửa hàng đồ cổ mà Giang Oản chỉ cho cô.
Lúc Thẩm Trường Mi mới vừa về nước, có một lần hẹn ăn cơm với Giang Oản cô đã nhắc đến chuyện mình đang ảo nảo vì không biết tặng quà gì làm quà mừng thọ cho bà Cố.
Mấy gợi ý mà Giang Oản đưa ra đều bị Trường Mi kịch liệt phản bác, cuối cùng Giang Oản nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!