Chương 9: Sự kiện bạo lực

Hình như tôi bị cảm.

Buổi sáng vừa rời giường, Trần Chí Xa ngay lập tức nhìn chằm chằm tôi, thấy sau lưng tôi lạnh run cả người.

"Kiều công tử, sắc mặt mày không tốt". Một hồi lâu sau gã mới nói với tôi như thế.

Vậy sao? Đầu tôi ùa tới một cơn chóng mặt, lúc xuống giường chỉ thiếu chút nữa là vấp dép lê của Từ Tiếu Thiên mà té lộn nhào. Tôi đá chiếc dép một phát khiến nó lăn vào gầm giường, tôi bảo gần đây có thể là mình bị kích động quá lớn.

"Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nha". Uy ca bổ sung.

"Người nào mày đem ra nói đều là gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch hết". Tôi mở ngăn kéo tìm sách mỹ thuật công nghiệp, mẹ nó mới toanh, cả một nếp gấp cũng không có.

Hôm nay tôi không định lên lớp vào tiết đầu, nhưng lầu dưới không hiểu sao lại có tiếng người ồn ào, làm cho bây giờ cũng không có cách giả vờ ngủ say, chỉ có thể đứng dậy.

"Lầu dưới mắc cái gì vậy, nửa tiếng rồi còn chưa xong". Tôi mở cửa sổ đưa đầu ra ngoài nhìn.

Một đám người năm hai đứng tụ ở bên ngoài cửa sổ, cảm xúc dâng tràn hừng hực chỉ trỏ vào bên trong, có mấy người cầm gạch với gậy gỗ.

"Rốt cục cũng đã bộc phát". Uy ca lại gần xem náo nhiệt.

Nghe nói chỉ là từ mấy chuyện nhảm nhí của bọn năm nhất. Trong cửa sổ là mấy bạn học năm nhất, lúc đi căn tin ăn cơm, không biết vì quá đói hay không mà bưng đồ ăn rất hưng phấn, hưng phấn quá lại thành run tay, mà không biết run tay làm sao lại đem đĩa đặt ở bàn bên cạnh, xong lại cắm cúi ăn tiếp, hết lần này đến lần khác bàn đó đã có người ngồi, hơn nữa khi bên kia ăn xong lại bỏ đĩa sang bàn đó, cũng được một chồng đĩa, người ngồi bàn đó vô cùng tức giận, nói rằng mình không muốn chỗ mình ngồi ăn lại ra như vậy, như anh chàng run tay kia rất không phục, bảo là còn chưa có ăn mà, đồ ăn sạch sẽ, cũng đâu làm bẩn đồ của người kia, thế là gây nhau.

Thật ra mới năm đầu vào trường đều có tiếp nhận lễ thanh trừng cả, bọn lớp 7 lớp 8 đều có khuynh hướng này, huống chi là ở cái chỗ đại học hết sức nhàm chán. Hai năm trời vừa thoát khỏi cơn bị chèn ép, dĩ nhiên là sẽ tìm một chỗ để phát tiết.

Mấy người chúng tôi đứng ở cửa sổ bàn tán ầm ĩ, cửa phòng ký túc xá bị đá văng không báo trước, làm cả đám mấy người thót tim, cho là chiến trường sẽ trực tiếp chuyển từ lầu một lên lầu hai.

Từ Tiếu Thiên từ bên ngoài đi vào, lấy sách giáo trình từ trên bàn, cuốn lại, mạnh mẽ nhét vào túi quần.

"Đi, thừa dịp còn chưa có máu tươi văng ba thước, bọn mình đi nhanh lên, lát nữa không chừng tụi nó thấy năm nhất là ngứa mắt đánh luôn"

"Họ Từ kia, mày không phải luôn cho rằng bản thân là cầm đao hung hoành chỉ thiên mà cười sao, sao mới gặp chuyện đã lo chạy". Uy ca một mặt ra vẻ khinh bỉ bộ dáng của tiểu Từ, một mặt cầm sách theo tiểu Từ ra ngoài.

"Tao đây chính là cầm đao hướng lên trời đứng một bên cười, thằng nào bị đập tao cười vào mũi thằng đó"

Bọn tôi vừa đến lầu một, chuẩn bị theo lối rẽ rời khỏi ký túc xá thì nghe tiếng thủy tinh vỡ vụn, đồng thời thấy một đám năm hai nữa chạy vào, nhìn thấy bọn tôi lại ngẩn người ra. Bọn tôi chặn họ lại như đi dẹp đường.

"Đệt, đừng cản đường tụi tao! Bọn khốn!"

Trước mặt là một thằng cầm gậy chĩa vào bọn tôi, nói làm lúng búng nước bọt văng ra. Tôi nhíu mày, có hơi nổi nóng, ba cái thể loại này, nếu là con tôi, lập tức phải bóp chết, để mẹ nó sinh thêm đứa nữa. Mấy người chúng tôi không động, thật ra thì tròng mắt tôi di chuyển, nhìn xung quanh tìm thứ gì đó có thể nhặt lên được. Phòng tôi trừ Trần Chí Xa bị yếu trong mình ra, Từ Tiếu Thiên với La Uy đều không phải dạng vừa, đụng vào là thấy cảnh, xem ra lửa chiến trường chắc là từ chúng tôi lan ra rồi, thật bi cmn tráng.

"Đệt, trời mưa à". Từ Tiếu Thiên lấy tay xoa xoa mặt mình.

Người nọ nổi giận, giơ gậy phang tới Từ Tiếu Thiên, Từ Tiếu Thiên lùi mấy bước, dựa vào tường, gậy kia nện ở tường vang lên một tiếng chắc nịch, cùng với tường tạo thành góc nhọn, Từ Tiếu Thiên vẫn ở yên trong cái góc đó không hề bị tổn hại gì. Vừa nhìn thấy một đòn mạnh mẽ của mình lại bị kẻ thù hóa giải dễ dàng, đối phương vô cùng khó chịu, giơ gậy lên chuẩn bị làm thêm một cú.

"Đệt, ông nội mày". Một tiếng thét to vang lên bên tai tôi, giống như sét đánh xuống đồng bằng, màng nhĩ tôi ong ong.  Uy ca từ phía sau tôi xông đến, không để đối phương kịp trở tay, nắm lấy cây gậy, giơ chân đạp vào bụng tên kia.

Người kia ôm bụng thét lên một tiếng xong ngã xuống đất. Một đá chí mạng này của Uy ca chính là tuyên bố cuộc chiến đã bắt đầu. Mấy phòng ở lầu 1 mở tung cửa, người trong phòng đều vọt ra, như là có thêm người nên sức lực hừng hực, cũng cầm vũ khí, cũng lao nhao ùa đến. Trong lúc nhất thời đường đi bị một đám ùa đến làm loạn, chỗ hẹp, chui ra không được, lúc đó nghe tiếng la vang trời, đồ thủy tinh với đèn ngủ cũng bị đập vỡ nát.

Tôi khom người, kéo cổ áo Trần Chí Xa lôi gã vào phòng 107 đang mở cửa, không biết từ lúc nào chân gã bị đập, một tay che chân lại, còn lớn giọng, "đập chúng nó mềm xương cho anh"

Tôi xem qua chân của Trần Chí Xa, hình như đã sưng lên, nhưng vẫn còn sức, có lẽ không sao, vì vậy tôi xoay người định đi ra ngoài.

Từ Tiếu Thiên ở ngoài cửa, tay vịn lên khung, hỏi, "không sao chứ"

Tôi đang định trả lời, một tên nhãi mặc đồng phục cầm gậy xông lên từ phía sau nó, đập vào lưng nó một cái! Từ Tiếu thiên không động, cũng không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế vịn vào khung cửa, nhưng mặt đã biến sắc, sau hai giây, nó nói, đệt, rồi khuỵu xuống, tay ghì xuống đất, tôi thấy có những hạt mồ hôi lạnh to trượt xuống từ trán nó.

Trong nháy mắt khi nhìn Từ Tiếu Thiên quỳ xuống đất, máu nóng trong người tôi bùng lên. Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, có cây lau nhà đang tựa vào tường, tôi cầm lấy nó xông ra ngoài.

Đầu tôi không có gì cả, chỉ muốn xử thằng nhãi mặc đồng phục  đó, đoán chừng mắt mình cũng đỏ lên. Đường đi ngổn ngang, tôi nhìn qua, thằng đó ở bên phải tôi, đưa lưng về phía tôi, cầm gậy bảo qua đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!