Chương 75: Phụ bản 2: Người của ông đây

Note: Mình nghĩ cũng nên nói sơ về bạn Từ Tiếu Thiên ở truyện hệ liệt này. Câu chuyện diễn ra khi bạn ấy bắt đầu tìm chỗ thực tập, do duyên cớ quen biết với Đàm Triết

-quản lý của khu quán bar cao cấp, bạn ấy vào đấy để thực tập rồi làm chính thức luôn. Nói xíu về vị quản lý này,  Đàm Triết là một người có phần quái đản, có vợ rồi nhưng thật tình hôn nhân rất thất bại.

Bà vợ của Đàm Triết vô cùng xinh đẹp, dáng chuẩn, nhưng tính khí thì…Đàm Triết có nói với Từ Tiếu Thiên một câu kinh điển như sau: "Mấy đứa đừng có xem AV nhiều quá, riết rồi cứ nghĩ con gái chỉ cần đẹp thôi là được. Vợ anh dáng chuẩn nhất thiên hạ nên anh mới cưới… "(ảnh dừng ở đây : v ). Mà anh này cũng không thẳng đâu.

Nói về mối tình với Lạc Hiên, Từ Tiếu Thiên phải rất vất vả, đau đớn từ thể xác (bị bố đập cho mấy chập) đến tinh thần (dằn vặt, thấy tội lỗi, lại khổ tâm nhiều) mới có thể về với Lạc Hiên.

Trong đây thì cặp Lăng Tiêu

- Kiều Dương đúng kiểu đôi ta hạnh phúc tung tăng, nhưng dĩ nhiên ải phụ huynh vẫn rất nặng nề. Bố mẹ Kiều Dương không cản trở nhưng họ vẫn không quá khuyến khích. Bố mẹ Lăng Tiêu thì thôi, đây mới là những vị phụ huynh đáng sợ nhất. Họ quyết không bỏ kế hoạch 5 năm kia, Lăng Tiêu vốn không nhân nhượng, nhưng nghĩ đến việc bố mình đã cao tuổi, bệnh nhiều, vả lại là nghĩa cha con, làm sao bỏ đứt ông được, vẫn về nhà thăm viếng này nọ.

Kiều Dương thì rất ức chế, nói trước cho anh yêu một câu, "Anh mà dám xuất ngoại, em sẽ giết anh trước". Lăng Tiêu cười. "Biết mà, nên anh phải lo cho thân mạng của anh".

Tình thế cù cưa mãi cũng đến được cao trào khi bố mẹ họ hàng Lăng Tiêu gài được anh ra sân bay, và Kiều Dương rơi vào hoảng loạn mới nhờ đến bạn bè. Đây là phần sau của kế hoạch cướp người =)))

***

"Lên đường đi". Bố từ từ nói một câu, giọng điệu kiên định, ánh mắt nhìn vào cánh tay Lăng Tiêu."Băng vết thương lại đi, lát nữa ra ngoài người ta nhìn thấy lại khó giải thích"

"Để mẹ để mẹ". Mẹ Lăng vội vàng lấy cái ví da của mình, lấy mấy miếng băng cá nhân ra.

"Được không đó…". Thím hai lo lắng hỏi, vết thương trên tay Lăng Tiêu không nhẹ.

"Đừng đụng vào con". Lăng Tiêu vẫn nói lời kia, giơ tay ngăn mẹ mình, từ giường đi xuống, bước vào phòng rửa tay, mở vòi nước xả vào vết thương, đến khi không còn chảy máu nữa, anh cầm lấy chiếc khăn lau một cái, nhìn về người bố đang đứng sau lưng mình. "Bố phải chuẩn bị tư tưởng, xem như con chẳng có cách nào bị bố ép lên máy bay, nhưng đến nơi rồi con sẽ lên máy bay quay trở về ngay".

"Vậy thì bố sẽ đánh mày tàn phế, cả đời phải ở nhà cho bố". Bố cũng không để yếu thế, cười lạnh đáp lại.

"Con sẽ không để bố tìm được mình". Lăng Tiêu lại gần bố mình, anh cao hơn bố nửa cái đầu, bây giờ vừa đúng mức có thể nhìn từ trên xuống mà nói, giọng điệu của anh còn lạnh hơn bố."Đừng ép con, tính cách con là do bố bức mà nên, bố hiểu rõ nhất mà…"

"Thế nào, mày định giết ông đây sao!"

"Không đến mức đó". Lăng Tiêu cười cười."Chẳng qua con không phải đứa nhỏ, con là người trưởng thành, nếu như con bỏ quan hệ bố con này sang một bên, bố làm gì được con đây? Bố dám làm gì con?"

Nói xong những lời này, Lăng Tiêu mở cửa phòng bước ra, nhìn bốn người đứng ngoài cửa sổ, đây là những người bảo vệ mà bạn cũ của bố giới thiệu, nhiệm vụ trước mắt là ngăn anh chạy trốn.

"Chủ các người bảo đi thôi"

...

"Chiêu này được không đó?". Kiều Dương đứng bên ngoài cửa đại sảnh, nhìn Từ Tiếu Thiên đang tràn đầy tự tin bên cạnh mình."Lỡ như tao sốt ruột quá, lúc nhào ra bị té dập mặt thì làm sao…"

"Con mẹ nó mày ít có tiền đồ quá ha". Từ Tiếu Thiên cười, cầm đầu lọc thuốc lá quăng vào thùng rác.

"Ai biết đâu, tụi mình đâu ai có kinh nghiệm cướp người kiểu này, tao cũng đâu phải quen gì, làm sao tao không sốt ruột cho được"

Lạc Hiên đưa lưng về phía họ, nhìn những người đi qua lại trong đại sảnh."Kiều công tử, uổng công cậu tập Taekwondo lâu như vậy, từ đây đến đó chỉ cách có mười mấy mét , lẽ nào lại té dập mặt hay sao…"

"Cái này khó nói mà, không phải Từ thiếu rất giỏi thế dục sao, vậy mà lúc dạng chân cũng té nhào xuống đất". Kiều Dương châm điếu thuốc, vẫn ngồi xổm dưới đất, trong tình cảnh này, chỉ có dồn hết trọng lực cơ thể xuống trong tư thế này mới làm cậu vững vàng.

"Ai cha". Lạc Hiên nhìn Từ Tiếu Thiên."Còn có chuyện như vậy sao?"

"Vớ vẩn, chuyện cũ không muốn nhắc lại, do đạp trúng dây giày thôi". Từ Tiếu Thiên xoa mũi."Có lẽ sắp ra rồi, nhìn cho kỹ đi"

Lúc Lăng Tiêu bị bốn người đàn ông cao to bao vây, đi từ trong cầu thang quán rượu đi xuống, Từ Tiếu Thiên vỗ đùi một phát."Tao đệt, thế mà lại núp trong quán rượu, quá giảo hoạt!"

"Bốn tên…". Lạc Hiên nhíu mày một cái.

"Bốn cũng vậy thôi, nhìn bọn mình mà". Từ Tiếu Thiên đẩy cửa đại sảnh ra, quay đầu nói với Kiều Dương."Bảo bối, đến lúc té dập mặt đi nữa mày cũng phải nhanh, có thảm thế nào cũng bò dậy như chớp nghe chưa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!