Chương 71: Vượt ngục

Hiện giờ tình cảnh vô cùng xấu hổ, quả là xấu hổ đến cực điểm.

Bốn người ngồi xoay vòng trong phòng khách nhà Lâm Hoành Vũ, máy điều hòa chỉnh đến 18 độ, nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn chằm chằm khay trà trước mặt, bí mật của tôi đã bị phơi bày trước mặt chú hai, mà như là chú hai không phán đoán được tôi với Lâm Hoành Vũ có nói qua chuyện của bọn họ không.

Thể loại không nắm rõ lòng dạ này làm người ta đứng ngồi không yên, thế nên tôi và chú hai đều chọn cách im lặng.

"Chuyện chính là như vậy đó, hiện giờ Lăng Tiêu về nhà, điện thoại di động đang ở chỗ bọn tôi, cho nên không liên lạc được với ảnh".

Từ Tiếu Thiên lại rất thoải mái, tựa vào ghế sô pha, duỗi người.

"Lăng Tiêu vì chuyện ảnh chụp nên về nhà?". Lâm Hoành Vũ có chút hoài nghi mà hỏi.

"Không giống phong cách của cậu ta, vốn dĩ cậu ta đâu phải người manh động như thế, cũng không hỏi gì sao?"

"Đến hỏi xong Kiều công tử bảo người mới đến từ hôm qua còn gì, quả là nói dối động trời"

"Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, Lăng Tiêu không phải Kiều Dương, đầu óc cậu ta rất nhanh nhạy". Lâm Hoành Vũ suy nghĩ một chút.

"Đảm bảo cậu ta về nhà không phải vì mấy bức hình, tức giận là vì Kiều Dương nói dối cậu ta thôi chứ không phải gì khác"

"Hiện tại phải liên lạc với ảnh đã"

"Trực tiếp đến tìm không được đâu, phải có cớ"

Tôi cúi đầu, chú hai không nói chuyện, cứ nghe Lâm Hoành Vũ với Từ Tiếu Thiên đối đáp. Tôi cầm điếu thuốc lên, định châm lửa thì cái bật lửa bị chú hai cầm trong tay, chơi trò mở ra đóng lại.

Tôi giơ điếu thuốc lên, nhìn ổng, ổng lại không thấy tôi, tôi do dự không biết có nên kêu một tiếng không.

"Không hút thuốc thì đừng nghịch bật lửa".

Lâm Hoành Vũ giật bật lửa từ tay chú hai, quăng qua cho tôi, quay đầu hỏi chú hai.

"Giờ gọi điện cho nhà Lăng Tiêu, anh gọi hay tôi gọi?"

Tôi gọi.

Chú hai cầm lấy điện thoại của Lăng Tiêu, định nhấn số.

"Trước tiên nghĩ lý do cho kỹ đã…". Lâm Hoành Vũ cản tay ổng lại.

Chú hai đẩy tay hắn ra, nhấn vào luôn. Da đầu tôi tê dại luôn, chú hai định quấy rối hay sao, không cần bàn bạc, cứ vậy mà gọi ngay? Còn dùng điện thoại của Lăng Tiêu.

"A lô, mấy người là nhà họ Lăng sao".

Chú hai nói một câu, như là bên kia có người nghe rồi, tôi ngồi ngay ngắn, dựng lỗ tai mà nghe.

Chú hai nhìn tôi một cái, ấn nghe loa ngoài, giọng của mẹ Lăng Tiêu truyền đến.Ngài có việc gì?

Tôi nghe giọng nói này chỉ muốn nhào đến cướp lấy điện thoại mà mắng, đệt, trong điện thoại nghe lịch sự là thế, sau lưng lại làm trò mấy trò bẩn đánh người, vu vạ, kiểu nào cũng chơi! Bà ngoại sói!

Đệt mẹ nó chứ, đúng là bà ngoại sói.

"Tôi nhặt được một cái điện thoại di động, theo như số lưu trong danh bạ mà gọi, có phải con trai bà ném điện thoại đi không…"

"Chúng tôi không có ném điện thoại đi, cảm ơn"

"Thật à? Chà, vậy tôi tùy ý mà xử lý, trong này còn mấy ảnh nóng tự chụp nè, ôi, hai người đàn ông trên giường, không biết có bán ra tiền không…"

Anh nói cái gì?. Mẹ Lăng Tiêu lên giọng, nghe như là nói với người ở bên cạnh một câu.Con mất điện thoại?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!