Tôi đi qua đi lại trên bậc thềm của Trung Tâm Hội Nghị.
Buổi sáng lúc rời khỏi giường thấy ngoài cửa sổ là ánh mặt trời chói lọi, khiến tôi sinh cảm giác hôm nay sẽ là một ngày ấm áp, thích hợp để hẹn hò, họp mặt gia đình, đi dạo, bỏ trốn, giết người, cũng là một ngày thật tốt để đàm phán.
Thế nên tôi lấy điện thoại di động ra, gõ 11 chữ số mà tôi không biết vì sao mình lại khắc cốt ghi tâm như thế, nhấn nút gọi, tôi bảo mình là anh trai Kiều Đóa Đóa, tôi muốn nói chuyện với anh.
Đầu dây bên kia dường như chưa tỉnh ngủ, ngáp một tiếng bảo, được.
Tôi lưu loát xác định thời gian, địa điểm, trong khi Lăng Tiêu vừa ngáp 4 lần vừa nói, được.
Bây giờ tôi rất buồn bực.
Tôi đến sớm. Thực ra đến sớm không phải vấn đề. Vấn đề chính là, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ này nhìn cứ như cô dâu bị ép hôn đắp khăn trùm đầu lên, trông đầy mê hoặc, vừa vén khăn lên vừa nhìn, người vừa quay đầu cô đã muốn bỏ trốn, mà vừa trốn lại còn muốn kêu cứu tôi.
Rét tháng ba giết người!
Tôi mặc áo ngắn tay, mặc xong áo khoác là đi ra, hơn nữa đứng ở trung tâm hội nghị này gió dồn bốn phía, không có chỗ trú cũng không có chỗ tựa, chỉ có thể ngồi ở bậc thang, ngay cả đốt thuốc lá cũng không xong, đệt.
Tôi điện thoại cho Lăng Tiêu, vừa khịt mũi vừa nói:
"Mẹ nó lạnh quá, tôi vào tòa nhà Bách Hóa Nam Thành đợi anh được không"
Được
Tôi ngồi ở chỗ nghỉ ở lầu một Bách Hóa Nam Thành, bên trái là một cụ bà, bên phải là đứa nhỏ đi cùng mẹ. Cụ bà vừa mới mua đồ ăn, có vẻ là túi đồ ăn nặng quá làm cánh tay đau, nên bà kéo đi rất ì ạch, trang phục của bà đầy bụi, mà lại như kèm mùi của năm loại đồ ăn, tôi chỉ còn cách tì cánh tay lên đùi, lấy tay che cả mũi lẫn miệng, làm dáng đang suy ngẫm sâu xa.
Đang tỏ vẻ suy tư, nhóc con kia hẳn là không ưa bộ dáng này của tôi, giơ kiếm gỗ lên cao bổ xuống đầu tôi, như thể đang trảm yêu. Tôi nhảy dựng lên, nếu không phải là mẹ đứa nhỏ ngay lập tức xin lỗi rối rít, tôi đã đem đứa nhỏ này đi làm bao cát rồi.
Không có gì không có gì, tôi khoát tay.
Đầu tôi vẫn còn choáng, tôi cúi đầu, sờ cổ quay người lại, xém xíu nữa đã đâm sầm vào người đứng phía sau.
Kiều Dương
Tôi liền phát bực.
Tình huống cẩu huyết thế nào ấy, như trong truyện ngôn tình thấp kém. Nữ chính sẽ chạm mặt nam chính như thế, không phải ngã vào lồng ngực người ta thì cũng là đạp trúng chân.
Hả?. Tôi ngẩng đầu nhìn.
Hôm nay Lăng Tiêu không đội mũ, rốt cục tôi đã nhìn rõ mặt mũi của hắn, có chút sững người, đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Kiều Đóa Đóa không tiếc mà vứt đi hình tượng con ngoan trò giỏi suốt bao năm, dùng cách theo dõi lẫn uy hiếp cùng thủ đoạn vô lương tấn công Lăng Tiêu.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên đến hồ Đại Minh, lĩnh hội cái gì gọi là sóng nước mênh mông, bây giờ lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, tôi hiểu cái gì gọi là mỹ thiếu niên tông chi tiêu sái, thong thả giơ thương ngắm trời xanh, quả là ngọc thụ lâm phong.
Tôi bị sự ghen ăn tức ở của mình đánh gục.
Tìm chỗ ngồi đi. Lăng Tiêu không đợi tôi lên tiếng trả lời đã đi trước dẫn đầu. Vừa ra khỏi Bách Hóa Nam Thành, cửa tự động đóng một phát là tôi lạnh run, ngay lập tức muốn xoay người đi vào trong trở lại.
Quả nhiên như tình báo của Đào mỹ nhân, Lăng Tiêu rất sợ lạnh, hắn mặc áo khoác dày cộm, còn có cổ đứng, nhìn cái áo bông kín mít che hết cổ kia của hắn, tôi thấy có muốn lạnh cũng không lạnh nổi.
"Đừng đi xa, đằng kia, đằng kia á".
Tôi chỉ vào một quán cà phê ở đối diện.
Ừ. Lăng Tiêu cúi đầu, cắn lấy cổ áo khoác như chắn gió, sau đó đưa tay vào túi quần đưa một vật cho tôi.
"Không phải vị chanh sao?". Tôi vừa nhìn thấy cây kẹo mút vị dứa, rất trôi chảy mà phun một câu siêu ngốc như vậy.
Hả?. Lăng Tiêu quay đầu nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một chút, dù không rõ nhưng tôi đảm bảo là hắn đang cười, em muốn vị chanh à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!