Nếu không phải kiếp trước tôi thiếu nợ Lăng Tiêu sạch tiền không còn một xu, chắc là còn thiếu nợ Đỗ Tâm Vũ nữa.
Tôi giơ di động lên nhìn Lăng Tiêu, tôi thấy chuyện này mình không nên quạu Lăng Tiêu, nhưng giờ trước mặt tôi chỉ có mình anh, tôi thật tình muốn cầm cái điện thoại đập thẳng vào mặt anh.
"Bọn anh không có liên lạc gì với nhau cả, từ hôm đó cơm nước xong đi về vẫn không hề đả động gì hết". Lăng Tiêu nhíu mày một cái, chạy chậm lại, xe đằng sau bóp kèn inh ỏi.
"Lát nói sau, lo chạy đi".
Tôi ném điện thoại lên đùi anh, mắt nhìn thẳng về phía trước, tay vẫn còn run, không biết có phải vì hơi nóng bốc lên đầu hay không.
"Anh xóa đi vậy, xem như không thấy"
"Dẹp đi, rõ ràng thấy rồi"
Lăng Tiêu không lên tiếng, hơi thẫn thờ, tình trạng này làm tôi hơi rối.
"Tốt nhất anh lo lái xe đi, em không trách gì anh hết, đừng có để lát nữa đụng xe, hiện còn cả đống chuyện chưa đâu vào đâu, em không muốn cùng anh tự tử vì tình"
Lăng Tiêu vẫn trầm mặc, đôi mày nhẹ nhàng cau lại, không biết nghĩ cái gì. Mãi đến khi đến trước cửa trường học, anh cũng không mở miệng nữa, cũng không nhìn tôi cái nào.
Đến cửa Tây xe dừng lại, tay tôi chạm lên cửa xe, nghĩ một chút xong rụt lại.
"Đưa em đến ký túc xá đi"
Anh sững sờ một chút, rốt cục đã chịu quay đầu lại nhìn tôi. Tôi không để ý đến anh, bình thản nhìn vào cái cần gạt nước. Xe được khởi động, hướng về phía bên trong trường học.
"Đi làm sao? Anh chưa từng đến ký túc xá của em"
"Đi thẳng đến cuối đường quẹo trái, sau đó quẹo phải đi đến cuối"
Xe dừng trước cổng ký túc xá của tôi, vốn dĩ tôi để anh lái xe đến tận đây là vì thấy có không ít lời muốn nói, nhưng suốt quãng đường một câu cũng không nói được, giờ đến chỗ rồi, tôi cũng chưa nghĩ ra rốt cục mình muốn nói cái gì.
Tay tôi lại với đến cửa xe, không mở cửa, chỉ là sờ nó, sờ cả buổi, còn thấy lớp da bọc tốt quá, sau đó quay đầu lại, cuối cùng cũng nhớ ra lời muốn nói.
"Lăng Tiêu, em cho anh ba ngày, lo mà giải quyết vụ này cho xong xuôi, nếu lần này anh làm cho trên đầu em trổ toàn tóc bạc, em sẽ đến nhà anh tưới xăng đốt sạch, ông đây nói được làm được, ông chú em làm ở trạm xăng đó"
Nói xong không được Lăng Tiêu trả lời, tôi mở cửa xuống xe, đi thẳng một mạch trên đường đến phòng, không quay đầu nhìn lại cái nào, loa phát thanh của trường đang gào rống bài tình yêu sứt sẹo về phía tôi-
"cái thứ tình yêu chết giẫm này! Không giống như chúng ta tưởng tượng".
Tôi đệt, thật mẹ nó hợp tình cảnh.
Tôi một đá làm văng cửa phòng, âm thanh lớn thật, khí lực dũng mãnh, nhất thời làm 3 đứa kia giật mình đồng loạt đứng phắt dậy.
"Đệt, mày muốn hù hết ai vậy, tao còn tưởng ông Bao đi càn đến đây đó…". Từ Tiếu Thiên ôm ngực nằm dài xuống giường thôi. Đây là gì vậy hả?
"Tụi mày đang làm cái gì mà lo đề phòng ông Bao".
Tôi đạp một phát lên cửa phòng.
"Ai cha, đệt ông nội mày Kiều Dương, mày mắc cái chứng gì vậy". Uy ca giật mình làm rớt điếu thuốc xuống sàn, quay sang tôi quát to.
"Mẹ nó đừng nói gì với tao hết, thằng nào chọc tao, tao đánh thằng đó, đánh thật, tuyệt không nương tay". Tôi nằm dài bên cạnh Từ Tiếu Thiên, lấy cùi chỏ thọt nó. Về chỗ của mày đi
"Vầy là sao? Không phải buổi trưa vui lắm sao mà?". Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng hỏi tôi, ngồi dậy.
Cái thứ mất nết!. Tôi vùi mặt vào gối nói một câu, thật mất nết, thật chướng khí, thật tức chết mà, cái tên Đỗ Tâm Vũ này làm sao mà có thể ngạo mạn lớn lối như vậy!
Tôi nhịn đến cực hạn rồi, đầu lại phải một cơn đau ran, hiện giờ tôi như núi lửa sắp phun, ai cho tôi lý do để không phun trào đến tối tăm mặt mũi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!