"Anh nói chuyện cái mốc xì á!". Tôi vừa nằm xuống, những lời kia của Lăng Tiêu lại làm tôi bật dậy, tôi xoay người mắng.
"Mẹ nó anh biết gì mà nói"
Tôi rất muốn nói bộ anh nghĩ anh nói cho vài câu là ba em thủng chắc? Ổng mà không đánh chết anh, em đây theo họ mẹ luôn.
Ra ngoài đi.
Bố liếc nhìn tôi một cái rồi bảo với Lăng Tiêu.
Được. Lăng Tiêu xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, bố tôi cũng xoay người theo sau.
Thôi xong. Tôi nằm trở lại trên giường, chắc lát nữa phòng bệnh kế bên là cho Lăng Tiêu nằm.
"Để nó nói chuyện với bố mày". Mẹ kéo chăn lại cho tôi.
"Nếu mày nói chuyện không xong, cứ để nó thử vậy"
Mẹ….
Tôi nhìn mẹ.
"Lúc này ý mẹ ra sao…"
"Không chấp nhận nổi, nhưng cũng không có cách giải quyết, bắt mày tìm bạn gái cũng đâu có được". Mẹ thở dài.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, quả là không thể khiến bố mẹ xiêu lòng, tôi nghĩ bụng. Kiều Đóa Đóa bước đến đầu giường tôi, tôi nghe tiếng nhỏ kéo ghế nên mở mắt ra, thấy nhỏ ngồi ngay đầu giường.
"Đừng làm như anh bệnh nằm liệt giường, anh không sao, nằm ở đây để không uổng tiền viện phí thôi"
"Anh hai, em thật không nghĩ đến đâu". Kiều Đóa Đóa nhẹ nhàng thì thầm, cầm cái điện thoại mà Từ Tiếu Thiên đem đến thả xuống gối tôi.
Ừ, anh cũng vậy.
"Em vẫn hay tưởng tượng chị dâu mình sẽ như thế nào"
"Cái gì đó…. em rót cho anh ly nước đi"
Tâm trạng tôi có hơi bồn chồn không yên, bố với Lăng Tiêu bảo là ra ngoài trò chuyện một chút, giờ đã hai tiếng đồng hồ không thấy bóng dáng, cứ xem như lôi đầu Lăng Tiêu ra đánh đi, giờ này phải trở về bệnh viện mà lo băng bó chứ. Giờ không về thì bệnh viện hết giờ làm việc mất.
Mẹ tôi cứ ngồi mãi bên cạnh giường không lên tiếng, chẳng biết đang nghĩ cái gì. Kiều Đóa Đóa cắm đầu lo chat QQ, trừ một cô y tá đến kiểm tra xem tôi có sốt hay không thì chẳng ai đến nữa, trừ tiếng tít tít thỉnh thoảng vang lên từ điện thoại Kiều Đóa Đóa, không gian trong phòng im lặng đến đáng sợ.
"Đóa Đóa, con đi tìm bố thử xem họ đang ở đâu".
Rốt cục mẹ không thể ngồi yên.
Vâng. Kiều Đóa Đóa hẳn là chờ lời này từ lâu, mẹ vừa lên tiếng, nhỏ đã thu dọn điện thoại để phóng ra ngoài.
Từ Tiếu Thiên gửi đến một tin nhắn, tình hình sao rồi?
Có đột phá, nhưng không biết chiều hướng sẽ về đâu. Tôi trả lời tin nhắn cho nó, không nói đến chuyện bố đập bình trà, tôi sợ Từ Tiếu Thiên lo lắng.
Kiên trì lên.
Nó bảo.
Nhất định rồi. Tôi đáp.
Kiều Đóa Đóa lòng vòng được 10 phút thì trở lại, xem chừng là không tìm được người rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!