Làm sao bây giờ. Tôi ngồi xổm xuống đất, uể oải thu dọn bãi chiến trường hôm qua, hỏi Lăng Tiêu.
"Thái độ của bố em không giống mẹ em à?". Lăng Tiêu kéo một cái túi lớn.
"Đảm bảo không giống xíu nào, bố em hay thấy em chẳng ra dáng đàn ông, có nuôi cũng không nên thân, giờ lại còn đi yêu đương với trai, không đánh em chết mới lạ".
Tôi ngồi xuống đất.
"Không nên thân cái gì, lần trước em ở trên anh mà". Lăng Tiêu nói xong tự ngẫm lại, hớn hở cười.
"Anh cút đi, đang nói chuyện đàng hoàng"
Anh về chung với em
"Không được, còn chết nhanh hơn, bố xử em xong sẽ xử đến anh, hai đứa chết chùm đó"
"Anh ở bên ngoài chờ em"
"Thôi đi, làm như đánh chết em thật vậy, trước đây em cũng bị làm bao cát ở võ đường một hai lần rồi, bố muốn đánh một trận thì chơi luôn, chẳng đến mức không gượng nổi đâu".
Anh không yên tâm
"Anh về chờ điện thoại của em đi, biết đâu bố em cũng muốn gặp anh, lúc đó em gọi một cái là tiện thể luôn"
…. Được rồi. Lăng Tiêu vỗ vỗ lưng tôi.
"Có việc gì thì bảo anh, bây giờ chúng ta là hai người"
Lăng Tiêu lái xe đưa tôi về nhà, suốt đường đi chúng tôi không nói chuyện, trong đầu tôi chỉ toàn suy tính xem lát nữa phải nói với bố như thế nào. Tôi không biết phải nói sao bố mới chịu hiểu, tôi hy vọng rằng mẹ có thể nói đỡ cho mình vài câu.
Anh về được rồi.
Tôi không để Lăng Tiêu dừng xe dưới lầu nhà tôi, bảo anh ngừng ở khúc rẽ phía trước mặt.
"Một mình em nổi không đó"
"Mẹ nó đừng xem thường em". Tôi cười với Lăng Tiêu.Anh về đi
Nhìn xe Lăng Tiêu biến mất ở cuối đường, tôi mới xoay lưng đi về nhà.
Đứng ở cửa nhà, tôi hít sâu ba lượt mới tra chìa khóa vào ổ.
Anh ơi chạy mau!. Vừa mở cửa đã nghe tiếng thét chói tai và nức nở của Kiều Đóa Đóa.
Tôi sững người, sao nhỏ lại ở nhà? Lẽ nào việc này của tôi bố mẹ cũng định lôi đầu Kiều Đóa Đóa ra nói chuyện sao?
Tôi cứ ngẩn ngơ ở cửa, không biết vì sao Kiều Đóa Đóa lại thét lên như thế.
"Đóa Đóa, con về phòng ngay, ở đây chỉ thêm phiền". Bố đang mặt mày hình sự, ra lệnh cho Kiều Đóa Đóa, nhỏ ủy khuất nhìn tôi một cái rồi quay người đi về phòng.
Lần đầu tiên tôi thấy nét mặt này của bố, từ trước cho đến giờ bố chưa hề có lần nào nói nặng lời với Kiều Đóa Đóa, tôi cảm giác chuyện này không còn đơn giản như tôi nghĩ nữa rồi, theo bản năng lui về cửa.
Đi vào. Bố nhìn tôi.
"Có cái gì cũng từ từ nói". Mẹ nhẹ nhàng nói với bố.
Tôi cắn răng, vào cửa, thay giày, đi đến trước mặt bố, suy nghĩ một hồi vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể mặt đối mặt nhìn nhau với bố như vậy.
"Đưa chìa khóa cho bố".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!