Chương 45: Đêm trước

Tâm tình hiện giờ của tôi rất kỳ quái, phần thì thấy tội Hứa Bội Bội, phần lại hài lòng với cách xử lý Lăng Tiêu dành cho nhỏ. Vậy nên lúc ngồi trên xe, tôi một mực im lặng không nói lời nào.

"Nhỏ ấy mồm mép tép nhảy vậy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều". Lăng Tiêu khởi động xe đi theo nhóm người.

"Nhỏ có quan hệ thế nào với anh". Tôi không nhịn được phải hỏi, với những điều mà tôi biết rõ về Lăng Tiêu, thực sự không nghĩ ra lý do anh chịu đi chung với nhỏ."Bộ anh…thiếu nợ gì nhỏ hả?"

"Ầy, em nói cái gì đó". Lăng Tiêu cười. "Nhỏ là con gái đối tác làm ăn của bố anh, quen biết anh từ bé rồi, trước giờ bố nhỏ tốt với anh lắm, nên anh vẫn ráng chịu đựng nhỏ"

"Chà, thanh mai trúc mã….". Tôi được mở rộng tầm mắt, trách sao Hứa Bội Bội làm càn như vậy.

"Hầy". Lăng Tiêu rất bất đắc dĩ mà thở dài thườn thượt."Anh nên hiểu những lời này của em như thế nào đây?"

"Em thấy rất bực mình nhỏ, muốn né xa thôi". Tôi trả lời nghiêm túc.

"Anh bảo Đinh Bằng quăng nhỏ xuống khỏi xe vậy". Lăng Tiêu nghe xong giảm tốc độ xe lại, lôi điện thoại ra.

"Thôi thôi thôi". Tôi vỗ lên tay anh, có chút ngại ngùng. "Không đến nỗi, không đến nỗi, đừng làm cho mọi người không thoải mái"

"Em thoải mái là được". Lăng Tiêu có vẻ bất mãn.

"Em cũng không thoải mái đâu"

"Thật à?"

"Đệt, anh lớn lên trong lồng kính hả"

"Em lại muốn mắng anh ngốc chứ gì"

"Ừ, muốn vậy đó, ý kiến à?"

"Không có, sao em lại thích mắng người như vậy"

"Nhỏ đến lớn em là vậy đó, anh muốn sao"

"Không có sao, anh thích"

"Đồ ngốc"

"Ừ, thế đó"

Hồ câu cá rất lớn, mùa này nước chưa lên, cho nên xe có thể theo đường đất mà vòng xuống, hơn nữa còn có thể chạy xuống bãi cỏ bên hồ nước, đám người bên Lăng Tiêu muốn dừng chân để đồ xuống . Tôi đang suy nghĩ, có nên xuống đây không.

Hôm nay người câu cá không nhiều, Đinh Bằng nói cũng ít có người câu cá đêm, hồ này xa, ít người chịu đến.

"Vậy thì mình dừng ở đây, làm tiệc nướng, không thể trông mong đám người này câu được cá…". Đinh Bằng liếc mắt nhìn mấy người kia đem dụng cụ xuống, cảm thấy ngán ngẩm.

"Cậu lo câu đi, tôi đi cùng cậu". Lăng Tiêu nói với Đinh Bằng, ôm tôi từ phía sau, tay nắm chặt cằm tôi. "Đại Bằng chuyên tâm lắm, nếu không phải bị bắt buộc, đảm bảo không chịu đi câu cũng với mấy người kia đâu"

"Kiều công tử cũng câu hả?". Đinh Bằng nhìn tôi một cái, làm như không thấy hành động mờ ám của Lăng Tiêu, thật làm tôi cảm động.

"Tôi lo ăn"

"Ầy…". Đinh Bằng hơi sửng sốt, lắc đầu, khiêng đồ bước đến mặt nước.

"Đi, anh dạy cho em". Lăng Tiêu cầm túi đồ từ trên xe, nói về phía đám người đang mang vỉ nướng ra."Giao cho các cậu đấy, đừng đến gần nước quá"

Hứa Bội Bội đang kéo một chiếc lều từ xe Đinh Bằng xuống bãi cỏ, nghe nói vậy liền quay đầu nhìn chúng tôi, lúc lướt qua mặt tôi, mắt cô nàng dữ tợn lên hẳn, nhìn chòng chọc. Tôi xoay đầu, suy nghĩ một chút, tay đút vào túi quần làm dấu ngón giữa, xem như tự an ủi.

Tôi ngồi xổm bên cạnh Lăng Tiêu, nhìn anh lấy ra mấy cần câu dài ngắn có đủ, lôi cả mấy cái lọ từ túi của Đinh Bằng, nhìn tôi cười một cái. "Xem chút đi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!