Chương 44: Đóng quân hạ trại

Cuối tuần này mày không muốn về nhà rồi. Lúc mẹ nói ra câu này, tôi lập tức tưởng tượng đến cảnh tôi vừa bước chân đến cửa nhà, bố cầm bình trà quăng thẳng vào mặt tôi.

Vậy nên tôi rất nghe lời, không dám vác mặt về, cùng với Từ Tiếu Thiên đứng ven đường ăn hạt dẻ nướng.

"Nếu mẹ tao với bố tao mà nói chuyện không xong thì làm sao bây giờ". Tôi hỏi Từ Tiếu Thiên.

"Tao thấy bố tao thế nào cũng giết tao chết, đảm bảo luôn, lúc tao đây không chịu học đá bóng, thiếu chút nữa ổng đã muốn giết tao"

Đi trốn….

Tay Từ Tiếu Thiên thoăn thoắt bóc hạt dẻ.

"Đợi một khoảng thời gian đến khi ổng hết giận, mày đến gặp ổng, khóc lóc gào rống cho ổng chấp nhận mày"

"Mày nói thì hay chứ toàn làm ngược lại"

"Ừ, đây là điều tao rút ra được sau sự kiện ầm ĩ ngày xưa"

Từ Tiếu Thiên nói rất nhạt, cứ như đó là chuyện của ai khác, tôi còn đang suy nghĩ nó phải mất bao nhiêu thời gian để vết thương khép miệng, hay phải nói là đến giờ cũng chẳng khá khẩm mấy.

"Từ gia, nếu như, tao nói là nếu như thôi".

Tôi cầm lấy hạt dẻ đã bóc trên tay nó, vừa ăn vừa hỏi.

"Nếu như mày được đối mặt một lần nữa, mày có nói như vậy không"

Không đâu

"Vậy mày sẽ nói thế nào"

"Thì nói hai đứa con tập kịch thôi ạ…"

Nhảm nhí. Tôi thấy hơi buồn cười.

"Nói vậy có người tin sao"

"Vấn đề không phải là tao nói như thế nào, mà là tao có nói sao thì cậu ấy cũng sẽ như vậy, chỉ là nếu tao không thừa nhận, vĩnh viễn sẽ có lỗi với cậu ấy"

"Nếu như mày gặp lại cậu ấy lần nữa, mày nghĩ mày sẽ thế nào? Bỏ chạy sao?"

"Chạy cái mốc xì, tao sớm đã nghĩ rồi, hai câu, câu đầu tiên, thật xin lỗi, câu thứ hai, nếu lúc ấy cậu cho tôi chút thời gian tôi sẽ giải quyết thật tốt"

Một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi luôn cả những câu tôi muốn nói ra, tôi ôm nó, nếu như được ban cho một điều ước, tôi sẽ ước ngay rằng hãy cho hai người họ có thể tình cờ gặp được nhau ở một nơi nào đó.

Hạt dẻ là một món ngon, đặc biệt là khi có người bên cạnh bóc cho mình, mình chỉ cần bỏ vào miệng nhai, thế nên tâm trạng tôi tốt lắm.

Lúc Lăng Tiêu gọi đến, tôi rất hớn hở mà nói. HI!

Kiều Dương đó sao?. Lăng Tiêu có vẻ không thích ứng được sự hoạt bát của tôi.

"Ừ, Kiều đại gia của anh đây". Tôi đành trở về mode bình thường.

"Anh tưởng mình gọi nhầm số". Lăng Tiêu cười.Đi, mình đi câu nha

Câu cái gì?

"Cũng đã xế chiều rồi, câu cá?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!