Mẹ chỉ cho tôi ba ngày, dù tôi cảm thấy thời gian quá ngắn nhưng mẹ không bắt buộc Lăng Tiêu phải xuất hiện ngay trước mặt mình, tôi đã cảm thấy vô cùng cảm động.
"Tóm lại là đến cuối tuần này phải cho mẹ tao thấy mặt Lăng Tiêu, nếu không mẹ tao sẽ đến trường Sư phạm tìm Lăng Tiêu, mẹ tao siêu phàm lắm, nói được làm được". Tôi ngồi trong phòng, mở lịch ở máy vi tính lên xem.
Gọi điện cho ảnh đi.
Từ Tiếu Thiên đang cầm điếu thuốc, lo tìm gạt tàn.
Tối nay đã. Tôi nhìn giờ, chưa đến 9 giờ.
"Chắc ảnh cũng đang bận lắm, ảnh nói xong chuyện sẽ gọi cho tao".
Tôi nhìn máy vi tính mà ngẩn người, thấy hơi phiền não. Không biết ở nhà thế nào, bố tôi hẳn đã về, thế nào mẹ cũng nói chuyện này cho bố biết.
Loạn quá đi mất, tôi nằm dài trên bàn, chuyện ra thế này rồi, nếu tôi mà ở nhà đảm bảo bố sẽ cầm dao chém thẳng vào tôi.
Đi thâu đêm không?. Uy ca vỗ lên lưng tôi một cái.
Không đi. Tôi không có chút xíu tâm tình nào, ngoại trừ ngồi một chỗ ngẩn người ra, cái gì cũng không muốn làm, ngay cả tròng mắt cũng lười động đậy.
"Lâu quá không đi mà, cả đám mình xõa đi".
Trần Chí Xa tích cực hưởng ứng.
"Tụi bây đi đi, hôm nay tao mệt quá, không muốn làm gì hết".
Đệt. Uy ca nhìn sang tôi, giống như muốn xác nhận tôi có mệt thật hay không.
"Vậy mày ở một mình đi, tiểu Từ, ba người tụi mình đi"
Tao không đi.
Từ Tiếu Thiên trèo lên giường.Ngủ đây
"Ày, móa, hai đứa mày bị ngộ độc thực phẩm hả". Trần Chí Xa bực bội kêu lên, lại gần kéo tôi đi.
"Thôi kệ đi, hai đứa nó không muốn đi thì thôi". Uy ca nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp, lại gần vỗ đầu tôi, nhìn về giường trên nói.
"Sáng mai tụi tao mới về, hai đứa mày…cứ lo nghỉ ngơi đi"
Trần Chí Xa còn muốn nói gì đó nhưng Uy ca đã kéo gã ra ngoài, lúc bước ra ngoài cửa còn phải kéo lại cẩn thận mới chịu đi.
"Thật là biết ý, thật là biết ý quá đi".
Từ Tiếu Thiên nằm ở giường trên hí ha hí hửng.
Mày không đi à?
"Ở với mày một chút, chứ một mình buồn chán lắm, không có ai để nói chuyện"
Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, nó đang đeo tai nghe, điệu bộ nằm trên giường trông thong thả lắm. Tự nhiên tôi rất hối hận vì hôm nay đã nói chuyện này với mẹ, giờ đây ngoại trừ phiền muộn ra, tâm tình tôi chẳng còn gì khác, nếu như tôi chẳng nói gì hết, hẳn là còn có thể như bình thường, đi ăn đi uống cái gì đó.
"Mày nói đi, có phải tao không nên nói ra với mẹ hay không?"
"À, không nói cũng được, với điều kiện quan trọng là mày đừng tìm Lăng Tiêu mà tỏ tình". Từ Tiếu Thiên chống tay nhìn tôi.
"Bây giờ mày đừng nghĩ mấy chuyện vô dụng này nữa, đã nói ra hết rồi, có khi người nhà mày lại nghĩ thoáng thì sao"
Tôi im lặng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!