Chương 42: Phiền toái lớn

Tôi chẳng biết mình đã ra cửa như thế nào, chẳng qua khi Lăng Tiêu kéo tôi ra cửa, tôi đập một phát thật mạnh lên nút thang máy.

Em đi làm gì chứ?. Lăng Tiêu nắm cánh tay tôi không buông.

Về trường học

Em giận à?

Không có. Tôi điều chỉnh lại giọng nói, cố gắng nói sao cho thật nhẹ nhàng.

"Em có ở đây cũng không nói được gì, vậy nên em mới về trước, hai người cứ nói chuyện cho rõ ràng"

"Kiều Dương, em tin tưởng anh sao?"

Tin.

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt tôi, cho đến khi không nhìn thấy Lăng Tiêu nữa, tôi mới tựa lưng vào thang máy. Tôi thật vĩ cmn đại mà, tôi nghĩ, thật tình tôi chẳng muốn đi đâu, mà là muốn đánh Đỗ Tâm Vũ một trận xong túm cổ hắn quăng ra ngoài.

Nhưng mà như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nên tôi phải nhịn.

Thành thật mà nói thì lúc tôi bảo với Lăng Tiêu rằng mình tin tưởng anh, trong bụng tôi cảm thấy không tin tưởng xíu nào cả, một chút cũng không, bộ dạng thản nhiên kiên định kia của Đỗ Tâm Vũ khiến cho tôi thật chẳng hiểu hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.

Thang máy dừng lại, tôi buồn bực đá vào cửa một phát, bước ra ngoài.

Tôi đứng bên ngoài khu chung cư, không biết phải đi về đâu, không có phương hướng. Cách nhà tôi không xa, nhưng vấn đề là tôi mà về lúc này thế nào mẹ cũng cho rằng tôi đã làm chuyện gì động trời lắm nên mới không dám ở ký túc xá mà phải vác mặt về.

Về trường học?

Tôi lấy tay sờ vào túi tìm điện thoại theo thói quen, Từ Tiếu Thiên. Tay tôi bỏ trong túi chừng mấy giây rồi rút ra, gọi cho nó rồi thì nói gì đây?

Lúc này tôi mới đau thương mà nhận ra rằng, hóa ra chuyện như vậy không thể nói được với ai, dù cho mình có nhiều bạn bè, bạn bè mình có thân thiết thế nào, cũng không thể mở lời được.

Đột nhiên tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi...

Tôi lại mò về nhà.

Mẹ rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.

"Sao mày lại về nhà lúc này? Có gì à?"

Đau đầu. Tôi đáp một câu xong đi thẳng vào phòng.

Sao mà lại đau đầu. Mẹ túm tay tôi lại.

"Mày hút thuốc nhiều quá nên vậy chứ gì"

"Con không có hút thuốc…". Tôi giãy ra.

Mẹ xoa bóp cho mày. Mẹ mở lòng từ bi, lôi tôi đến ghế sô pha, động đậy ngón tay.

…Không cần. Tôi chột dạ, sợ rằng với khoảng cách gần như vậy, mẹ tôi liệu có phát hiện ra dấu vết của Lăng Tiêu trên người tôi hay không.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất của não để hồi tưởng, không lưu lại dấu vết trên người, nhìn lại quần áo một lượt, ừm, rất chỉnh tề.

"Trẻ tuổi mà bảo đau đầu này nọ, hôm qua Đóa Đóa về nhà cũng nói chóng mặt, mẹ không biết sao mấy đứa bây lại có tật xấu thế này…". Mẹ tôi xoa bóp trên đầu tôi, không hổ là đã lôi ba tôi ra tập luyện bấy lâu, rất có kinh nghiệm.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về chuyện xưa của Từ Tiếu Thiên. Dù là tôi từ nhỏ đến lớn có hơi bực vì mẹ phân biệt đối xử với mình so với Kiều Đóa Đóa, nhưng tôi có thể cảm nhận được là mẹ đều thương cả con trai và con gái mình, chẳng qua cách quan tâm khác nhau.

Nếu mẹ biết chuyện của tôi, sẽ phản ứng thế nào đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!