Tôi vòng tới vòng lui trong phòng khách của Lăng Tiêu, thật ra thì cái nơi chỉnh tề tươm tất này nhìn cỡ nào cũng không giống như có người ở, phòng khách này chẳng có gì cho mình xem qua để giết thời gian.
Lăng Tiêu, mua thuốc lá cho anh đi.
Lúc tin nhắn của Đỗ Tâm Vũ đến, anh vẫn chưa trở về. Điện thoại đặt ở bàn lại run lên, tôi xem qua phần thông báo thấy cái tên đó, ngẩn người ra. Một phút sau điện thoại im lặng, tôi thở phào, ngã xuống sô pha.
Không đợi tôi làm điều gì khác, điện thoại lại reo lên, tôi nổi cáu, với tay túm lấy nó, lại là Đỗ Tâm Vũ, tôi ném điện thoại xuống khay trà, nhìn trân trân, để xem hắn còn gọi được mấy lần nữa
Lăng Tiêu mở cửa đi vào, cầm gói thuốc lá trên tay, thấy tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại thì ngẩn người, lên tiếng hỏi:
Sao thế? Là ai?
Đỗ Tâm Vũ
À. Lăng Tiêu bước đến, đưa thuốc lá cho tôi. Chỉ ừ ừ được được mấy câu là tắt điện thoại, ngồi bên cạnh tôi, suy nghĩ một hồi lại nằm xuống, gác lên chân tôi.
"Ảnh đến rồi, nói là tuổi tối mời anh với chị Miêu bữa cơm". Anh giơ ngón tay lên, chọt chọt vào cổ tôi. Đi chung không?
Chị Miêu?
Bạn gái ảnh
"Em đi làm quái gì, có quen bọn họ đâu". Tôi châm điếu thuốc, lắc lắc chân. Đưa gạt tàn cho em
"Vậy anh đi một mình em yên tâm không?". Anh bật cười, với tay lấy gạt bàn trên bàn, nhìn một hồi lâu, quyết định đặt trên bụng mình.
"Yên tâm hay không cái gì, hai người định trước mặt cô bạn gái chơi trò tro tàn lại cháy?"
Nói nhảm cái gì đó. Lăng Tiêu vòng tay ra sau lưng tôi, luồn vào áo, bấm lên hông một cái.
"Đệt, mẹ nó đừng sờ lung tung"
"Hả? Có phản ứng sao?"
"Ai cha, đừng có chọc". Tôi chưởng một phát lên ngực anh, còn túm áo lại đẩy mạnh xuống. Em đang đè anh đó
A a a a, tàn thuốc!. Một tay anh cầm gạt tàn, tay khác cầm áo, tàn thuốc của tôi rớt trúng áo anh.
Nóng không?. Tôi nằm ở ghế sô pha, vô cùng thiếu thành ý mà hỏi, còn cười.
Lăng Tiêu kéo áo ra nhìn một hồi, quay sang chỉ cho tôi một cái lỗ nhỏ trên đó.
Ack. Thật là đốt cháy luôn sao? Tôi hơi kinh ngạc, rướn người lên muốn xem kỹ là thật hay giả.
Lăng Tiêu cởi luôn áo xuống, ném vào mặt tôi, tôi đang định chửi, nhưng chưa kịp gỡ cái áo ra, anh đã nhào đến, còn đè lên người tôi.
Đền bù đi.
Anh nói gọn, cũng không làm gì nhiều, chỉ thẳng tay kéo quần tôi thôi.
Đền ông nội anh. Tôi gạt cái áo trên mặt ra, chụp lại cái tay đang lần xuống của anh.
"Mẹ nó anh muốn làm gì, rút tay lại ngay"
Ừm.
Anh rút tay ra, đặt ở thắt lưng tôi, sau đó mở nút, loay hoay mấy hồi, nằm đè lên người tôi, rất là không cam lòng mà nói.
"Sao em lại mặc quần jeans"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!