Chương 4: Tảng đá và kẹo que

Kể từ sau cái ngày trên sân thượng, Từ Tiếu Thiên không nhắc đến chuyện kia nữa, thoạt nhìn qua thì cũng không có gì khác với trước đây, bọn tôi vẫn gà gật trong lớp, đêm đến luyện cấp, thỉnh thoảng cúp một hai tiết đi dạo phố.

Tần suất nhìn thấy Đào Nhiên ngày càng nhiều, thường ngày vừa rời khỏi phòng học là có thể nhìn thấy người đẹp mặt mày tươi tắn.

Tôi với Từ Tiếu Thiên đi đến đâu Đào Nhiên cũng hăng hái bước theo sát bên, làm cho tôi vô cùng khó ở, nhiều lần yêu cầu rời khỏi bộ ba này.

"Tao không muốn làm kỳ đà cản mũi, thật đó".

Giờ ăn trưa ở căn tin, tôi vừa bưng đĩa vừa thẩn khiết nói với Từ Tiếu Thiên,

"nào giờ làm gì có chuyện yêu đương hẹn hò ba người hả"

"Mày nói với Đào Nhiên đi, cũng đâu phải tao muốn lôi mày theo". Từ Tiếu Thiên cũng thành thật khai báo.

"Mỗi lần tao hẹn nhỏ, nhỏ đều bảo dẫn mày theo cùng".

Tôi gọi điện cho Đào Nhiên, bảo ngày mai cùng tên tiểu Từ đi uống trà đi, tôi với bọn Uy ca ra tiệm net.

Hả?. Sự thất vọng trong giọng nói của Đào Nhiên làm tôi có chút bối rối.

"Cỡ nào thì hai người cũng phải ra dáng đang yêu đương chút xíu được không". Tôi không nhịn được, bắt đầu lên mặt dạy dỗ Đào Nhiên, tôi rất muốn nói mắc chứng gì phải lôi người thứ ba theo vậy.

"Thôi thì cùng Uy ca với Trần Chí Xa đi chung luôn nha! Ngâm mình ở tiệm net mãi không tốt cho sức khỏe đâu, mỗi lần theo mấy bạn sang đó mình đều thấy như hít thuốc phiện quá liều".

Đào Nhiên không thèm nghe lời dạy dỗ của tôi, đột nhiên ra quyết định biến yêu đương ba người thành yêu đương tập thể năm người.

Tôi chết sững ở đầu dây bên kia.

Tôi bảo, Uy ca, Trần Chí Xa, ngày mai cả đám mình đi.

Hai người kia đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi ngơ ngác.

"Không phải mày đi từ chối sao, rốt cục lại lôi đầu bọn tao theo". Uy ca cầm đũa chỉ vào tôi.

"Mày làm ăn sống nhăn à"

Từ Tiếu Thiên vừa ăn vừa cười,

"khi chỉ có hai đứa tao, Đào Nhiên không biết nói gì cả".

Năm người chúng tôi xuất hiện ở đường lớn thượng nguồn Tân Giang, nếu không bàn đến việc đây là yêu đương tập thể thì cũng hưởng thụ lắm.

Đào Nhiên thực sự rất phấn khởi, cô nàng người phương Bắc, đối với phong cảnh như tranh thủy mặc ở thành phố nhỏ phía Nam này quả thật là một chân trời mới lạ, hơn nữa so với việc đi dạo chơi trong nội thành, đến đây xem núi non nước chảy quả là rất thi vị.

Gọi đây là sông chứ cũng không rộng lắm, trình độ bơi lội gà mờ như tôi đây băng qua cũng chỉ mất vài phút, nhưng mà nước rất trong xanh, bờ sông là những tảng đá đủ màu sắc hình thù như những vì sao nhỏ chiếm cứ thiên hà.

Cả đám đi với nhau lúc này cũng đã bên nhau hơn nửa năm học, nhưng lại hoàn toàn không đi ngắm cảnh. Đào Nhiên với các nữ sinh khác đều thích xuống đường dành cho người đi bộ, bọn chung phòng ký túc xá chúng tôi chỉ thích chực chờ tiệm net và quán thịt nướng.

Mà tôi vốn lớn lên ở bờ sông, đối với cảnh sắc này cũng nhìn thoáng qua, cũng không đến mức muốn gọi bọn nó ra đây đi dạo.

"Xuống đây, đi xuống đây".

Đào Nhiên nhìn thấy một thềm đá có thể thông đến bờ sông, kích động kêu lên, sau đó không thèm chờ bọn tôi, nhảy ngay xuống đó.

Sau đó còn nghe tiếng nhỏ la lớn hơn, có cá, có cá, có cá đó!

Mấy tên phía sau vừa nghe có cá là tinh thần tỉnh táo. Có tên còn nhanh chóng phóng xuống

"Bắt hai con lên nướng ăn"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!