Chương 39: Chim xanh

Sáng 7 giờ, tôi bị tin nhắn của Tiếu Nam làm tỉnh dậy. Tin nhắn của chị ta mỗi buổi sớm cũng rất sáng tạo, tôi cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, trong lúc mơ màng, thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại xuống đất.

Chào buổi sáng, có dựng lên không đó? (*)

[(*): ý nói là phản ứng sinh lý của bọn con trai mỗi buổi sáng…T^T]

Trời ơi là trời. Tôi thấy bà chị này thật là quá cởi mở, hỏi sao tôi không trả lời tin nhắn, đường nào mà trả lời, tôi cảm giác chị ta gửi tin nhắn không định chờ tôi đáp lại mà là để dọa sợ tôi.

Tiểu Từ.

Tôi đá đá giường trên.

"Mày làm ơn nói với Đào Nhiên giùm tao"

Hả?. Từ Tiếu Thiên mơ màng lên tiếng, trở mình một cái xong không động đậy.

Tôi đành phải bắt đắc dĩ mà kéo chăn ra, tranh thủ lo ngủ lại. Chưa kịp vào giấc điện thoại lại đổ chuông, Từ Tiếu Thiên từ giường trên đập xuống một phát. Vừa phải thôi nha…

Tôi xem qua màn hình điện thoại, hết hồn, Đào Nhiên.

Đánh thức bạn hả?. Giọng nói của Đào Nhiên rất vui vẻ.

Quen rồi. Tôi nhỏ giọng, cả phòng còn đang ngủ.

"Bạn gọi điện cho tiểu Từ mà nhầm phải không, mình là Kiều Dương"

Ừ, là gọi bạn

Có chuyện gì?. Tôi thấy có chút sốt ruột không hiểu được.

"Nhờ bạn gọi Lăng Tiêu giúp chở ra sân bay được không, xế chiều hôm nay". Đào Nhiên hỏi.

Hả?. Tôi tỉnh rụi luôn.

"Đi xe buýt đến sân bay không được sao?"

"Đi xe buýt đến sân bay phải mấy chuyến, bạn không có cách nhờ ảnh sao?"

"…Cũng không phải vậy". Tôi thật không nghĩ Đào Nhiên sẽ yêu cầu tôi như vậy, theo phản xạ có điều kiện muốn từ chối.

"Mình sẽ hỏi Lăng Tiêu thử"

"Ừ, bạn hỏi xong nhớ cho mình biết, không cần nói với Từ Tiếu Thiên, cảm ơn nha"

Tôi ngồi ở giường sửng sốt hồi lâu, Đào Nhiên đang giở trò gì? Không phải đi đón người sao, xem như là nhờ Lăng Tiêu đi, cũng đâu cần giấu Từ Tiếu Thiên. Tôi có hơi chột dạ, không nghĩ ra là rốt cục Đào Nhiên đang định gặp gỡ người bí mật nào.

Tôi mở cửa ra hành lang gọi điện cho Lăng Tiêu.

Rõ là Lăng Tiêu đang ngủ, giọng nói có mang theo giọng mũi.

"Anh không nằm mơ chứ, em gọi điện thoại cho anh?"

Ừ, không đến mức.

Tôi tựa vào cửa sổ ngoài hành lang.

"Buổi chiều anh có rãnh không?"

"Muốn có thì có, hẹn hò à?". Lăng Tiêu bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!