Chương 38: Có gì đó không giống…

Tôi thấy hơi nhức đầu.

Từ ngày ăn xong bữa gà lên mâm đó, Tiếu Nam ngay lập tức nhắn tin ngày ba cữ, thời gian rất cố định, tôi cũng muốn hỏi chị ta có phải lên lịch gửi tin, sáng 7 giờ, trưa 12 giờ, tối 10 giờ, dùng làm đồng hồ báo thức được luôn.

Cùng lắm thì chị ta không bận tâm đến việc tôi có trả lời tin nhắn hay không, thậm chí là khi tôi nhắn tin lại, chị ta còn thèm không trả lời.

"Đây là cái chuyện gì vậy?". Tôi hỏi Từ Tiếu Thiên.

"Đây gọi là mưa dầm thấm lâu". Từ Tiếu Thiên đang lo ngồi chém giết ở máy vi tính, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.

"Chờ cho đến khi mày quen với sự tồn tại của chị ấy thì sẽ đột ngột biến mất, làm cho mày lạc lõng, chủ động đi tìm chị ấy, thế là thắng"

Tôi cầm điện thoại lên, sửng sốt, cái này là nói Tiếu Nam hay Lăng Tiêu?

"Có phải lúc đầu mày cũng chơi chiêu này với Đào Nhiên?"

"Không có, tao hỏi thẳng nhỏ có thích tao hay không, có thì nhắn tin lại, thế là nhỏ trả lời tin nhắn của tao".

"Mày theo đuổi con gái thật dứt khoát".

Tôi vô cùng khâm phục.

Ừ, vậy đó. Nó nhìn tôi một cái.

"Mày mà là con gái, tao đã sớm ra tay rồi, không chờ đến lượt Lăng Tiêu"

Biến đi

Tôi lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu điện thoại, tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của Lăng Tiêu, hỏi tôi có đi xem trận đấu bóng rổ của Kiều Đóa Đóa không. Tôi trả lời, thật không nghĩ phe ôm bóng bầu dục có thể qua được vòng loại môn bóng rổ.

Em không nên xem thường anh, anh đã huấn luyện cho đội bóng bầu dục kia đấu được bóng rổ. Lăng Tiêu trả lời.

Tôi có hơi buồn cười.

Khoảng thời gian này toàn nghe Kiều Đóa Đóa trách móc Lăng Tiêu là càng ngày càng bắt mấy nhỏ luyện tập ác liệt hơn, xem ra là thật rồi.

"Lúc ảnh không nể mặt mà giận lên còn đáng sợ hơn anh nữa". Kiều Đóa Đóa hoảng loạn khóc thét mà rằng.

Tôi đang suy nghĩ lúc mình giận lên sẽ như thế nào, tôi đâu có mấy khi lên cơn chứ.

"Tao mà giận lên thì ra sao vậy?". Tôi đá đá Từ Tiếu Thiên.

"Đất trời rung chuyển". Nó trả lời ngắn gọn

"Tao làm đất trời rung chuyển?"

Là nói tao đó. Từ Tiếu Thiên nắm con chuột.

"Mày mà giận lên sẽ làm tao thấy đất trời rung chuyển"

Màu mè quá

Kể từ khi tốt nghiệp đến giờ tôi mới lại đi qua cổng lớn trường trung học số 19, bình thường chỉ có đợi Kiều Đóa Đóa về thôi.

Trường số 19 vẫn không thay đổi gì, mới xây thêm tòa nhà, nói chứ tòa nhà cũ mang cảm giác giáo viên nói chuyện lớn tiếng xíu thôi sẽ rung chuyển rồi sập luôn, giờ đã dời sang rừng cây cạnh sân vận động rồi…

Tôi đi về phía sân bóng, thấy dáng lên Lý Hạo đang chạy như điên lại gần.

"Anh à, để em dẫn anh qua". Miệng nó ngọt xớt, làm da gà da vịt của tôi nổi hết lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!