Trong phòng rất im lặng, cơ hồ có thể nghe tiếng TV từ phòng ngủ truyền ra.
Lăng Tiêu hôn lên khóe miệng tôi rồi lùi lại, nhìn tôi. Tôi không có bất cứ phản ứng nào, đầu tôi bây giờ y như bị tắc nghẽn vì độn quá nhiều cỏ khô, toàn bộ suy nghĩ đều biến đâu mất biệt.
Lăng Tiêu ngừng một hồi, thấy tôi không phản ứng lại hôn tiếp. Môi hắn hơi lạnh, những đầu lưỡi rất mềm, từ răng tôi trượt vào. Lưỡi tôi đụng phải hắn, vội né tránh, hắn cứ tiếp tục đẩy tới.
Tôi không chịu được, cố đẩy hắn ra, thuận miệng cắn hắn luôn một phát.
Hả?. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Sao cắn anh?
"Tôi không có xỉn đâu nha". Tôi tiếp tục đẩy hắn.
Lăng Tiêu cắn môi, siết tay lại, áp sát vào bên tai tôi, vừa thổi hơi vừa nhàn nhạt lên tiếng.
"Như nhau thôi, hôm nay anh không tha cho em được…"
Không chừa cho tôi kịp phản ứng, hắn lại hôn tiếp, lần này không thèm dò xét, cũng không do dự, luồn tay thẳng vào áo thun tôi, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.
Khi bị hắn đẩy ngã xuống giường, tôi chỉ biết mơ màng, trơ mắt nhìn Lăng Tiêu cúi người xuống, chống tay lên giường, áp sát xuống người tôi.
Giờ tôi mới hoàn hồn, muốn chồm dậy, nhưng Lăng Tiêu đè đùi tôi xuống, khó mà động đậy. Hắn ấn vai tôi đẩy về phía sau, tôi bất đắc dĩ phải nằm xuống giường trở lại. Hắn cúi xuống, hơi thở sát bên tai tôi.
Đừng động đậy.
Hắn nói, kéo áo tôi lên. Đừng động đậy…
Lúc Lăng Tiêu hôn lên xương quai xanh mình, tôi thở dốc, cả người không kìm được mà rùng mình một cái. Hắn hôn một đường từ xương quai xanh lên đến tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng đánh vòng bên tai.
Tôi rốt cục không nhịn nổi phải rên rỉ, tôi không biết vì sao mình lại muốn rên rỉ, mặc dù tôi cố nén cho giọng nhỏ lại, nhưng vẫn đủ cho Lăng Tiêu nghe rõ.
Tôi cảm thấy rất mất mặt, giơ tay lên chụp lấy vai hắn, muốn đẩy hắn ra. Hắn chỉ hơi nâng người dậy, không thèm để ý đến tôi.
Một tay nhéo cằm tôi, ngón tay đánh vòng, nhẹ mơn trớn dần xuống dọc theo cổ, ngực, cảm giác lạnh như băng kia lại làm cơ thể tôi như muốn nóng chảy ra.
Lăng Tiêu….
Tôi gọi tên gắn, giọng nói nghe có chút mơ hồ. Đệt, anh…
Không mắng được hết câu, Lăng Tiêu ép đầu tôi xuống giường, lại sấn đến hôn rất mạnh, tay dừng ở lưng quần, ngừng một chút, sau đó lần vào trong.
Không được….
Tôi giãy giụa, cố gằn giọng mà nói, có lẽ không rõ chữ được.
Ử. Hơi thở Lăng Tiêu rất dồn dập, nhưng tay đã ngừng lại.
Anh đứng dậy. Tôi lên tiếng, không kiếm đâu ra được lời giải cho việc phản ứng sinh lý có thể khiến tôi thở không ra hơi.
"Không, không thể dừng lại…".
Hắn vùi mặt vào cổ tôi, tay lướt xuống vùng bụng dưới, ấn xuống quần tôi, nắm chặt, cách một lớp vải vẫn thấy lực ngón tay của hắn ấn vừa đủ mạnh, như dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể, cả người tôi căng cứng, đầu trống rỗng.
Tôi thấy căm giận, sao tôi lại ra như vậy...
Căn phòng rất yên tĩnh, tôi nằm nghiêng, Lăng Tiêu dán người vào sau lưng tôi, tay quàng sang người tôi.
Giận à?. Hắn nhỏ giọng hỏi.
Không có. Tôi đáp. Thật sự không tức giận, tôi chẳng qua thấy hơi mờ mịt, Lăng Tiêu chỉ cần động tay chút xíu mà dục vọng trong tôi có thể bùng cháy như vậy, điều này làm tôi thấy không tưởng tượng nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!