Tôi nghĩ mình bị ma ám rồi
Hai ngày nay tôi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng ngắn, được đến hai ba giờ là mở mắt chằm chằm nhìn đồng hồ, Uy ca với Trần Chí Xa nói mớ lúc bao nhiêu giờ tôi cũng nhớ rõ.
Tôi lấy điện thoại di động đặt dưới gối, nhàm chán mở ra xem, có rất nhiều tin nhắn của Lăng Tiêu, theo như nhật ký từ trên xuống thì mỗi ngày một hai tin, nội dung cơ bản chỉ là hỏi tôi đang làm gì, rồi tin trả lời bảo hắn đang làm gì, thế mà tôi cũng giữ lại không xóa đi.
Cho đến lúc này vẫn thấy nhận được tin nhắn của hắn thật nhàm chán làm sao, giờ hai ba ngày không tin tức gì từ hắn, tự nhiên tôi lại thấy khá là không quen.
Từ Tiếu Thiên không ngủ, tôi cũng đếm được nó lật qua lật lại trên giường 17 lần.
Mày thức à?. Tôi nhẹ giọng hỏi.
Không có
Tao thức rồi
Ngủ nhanh đi
"Ông đây không ngủ được"
Ài. Từ Tiếu Thiên thở dài, thò tay xuống giường tôi, cầm cái mp3. Cho nè
Để làm quỷ gì. Tôi cầm lấy nhét vào tai, Từ Tiếu Thiên giơ ngón giữa trước mặt tôi, tôi đạp một phát lên giường nó.
Hai cái chân gà!. Uy ca nói.
Tôi với Từ Tiếu Thiên nghệt mặt ra một lúc, rồi lại nằm cười.
"Đệt, còn ngủ nghỉ gì nữa". Từ Tiếu Thiên vừa cười vừa làm bộ bi thương.
Hâm mộ thật!. Tôi mở nhạc lên. Đây là loại nhạc chuyên dụng dùng để gây mê của Từ Tiếu Thiên, tiếng chim hót côn trùng kêu, nước chảy, gió thổi gì đó, nghe một hồi tự dưng có cảm giác mình sắp tu thành tiên rồi, sau đó lăn ra ngủ thật...
Hôm nay thứ Tư
Lờ đờ thức dậy nhưng không mở mắt được vài phút, cảm giác có người vỗ mặt làm mình tỉnh. Từ Tiếu Thiên cách mặt tôi chừng 20 cm, trên tay cầm điện thoại của tôi.
Thấy tôi mở mắt ra, nó cười, bảo.
"Ngủ say như chết vậy, mẹ mày gọi điện thoại, ba cuộc rồi"
Mấy giờ rồi?. Tôi cầm lấy điện thoại di động.
Một giờ
Buổi trưa?. Tôi cảm thấy mình làm sao có thể ngủ thẳng giấc đến mức này. Từ Tiếu Thiên nắm cằm tôi xoay về phía cửa sổ.
Mặt trời trên cao chói lọi.
A lô, mẹ
"Mẹ với bố mày sắp lên máy bay liền đây, buổi tối mày nhớ về nhà, không có ai lo cho em mày…"
"Vâng, vâng, con biết"
Tôi ngồi ngơ ngác trên giường, Uy ca với Chí Xa đều không ở trong phòng, Từ Tiếu Thiên không biết trời xui đất khiến thế nào mà nó lại đang lau kính, tôi nhìn hồi lâu cũng thấy khó tin, đành phải hỏi thăm thử.
"ngài đây đang lau kính đó sao?"
Không. Từ Tiếu Thiên giơ khăn về phía tôi, nói nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!