Tôi đang tỉnh lại
Tôi nằm lỳ trên giường, lấy gối ụp lên đầu, vùi mặt xuống giường.
Tôi cảm thấy hôm nay là đêm gây ra đả kích lớn nhất trong đời mình, đến giờ cũng chẳng biết chuyện quỷ gì đã xảy ra.
Không dính đến chuyện thích hay không thích đàn ông, cái này giống như là một đồng tiền xoay tròn, một mặt là 1, một mặt là hoa cúc. Cứ xoay mãi như thế, căn bản còn không thấy rõ, đến lúc dừng lại thì dù nó ở mặt nào, mình cũng cảm thấy nó thật ra không phải điều mình muốn.
Quá phiền muộn, mũi lại đau nhừ, tôi quyết định xoay người lại, tiếp tục hồi tỉnh.
Do rượu sao? Hay còn vì cái gì khác. Tôi quả là không ghét cảm giác đó, ý tôi là, hôn với bị hôn không thấy giống nhau, mà cả hai đều không tệ. Tôi đưa tay sờ gáy mình, chắc không phát sốt đâu.
Xúc cảm từ tay Lăng Tiêu vẫn còn trên người tôi, dây thần kinh tôi như căng thành một sợi dây nhỏ, nếu cứ bị kéo thêm nữa, thể nào cũng đứt. Tôi không chịu nổi phải nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm lần hai, mở vòi sen, không thèm cởi quần áo cứ đứng như vậy.
Tôi tựa đầu lên tường phòng tắm, bên tai chỉ nghe tiếng nước chảy, bực bội. Không vì điều gì khác, đâu phải lần đầu Lăng Tiêu hôn tôi, vậy mà tôi không hề khó chịu dù chỉ một chút, tôi không quá để tâm chuyện hắn đụng chạm cơ thể với mình, từ trước đến nay chưa hề thấy phản cảm nữa là. Tôi buồn bực chính là phản ứng của bản thân, cái gì kia chứ? Thậm chí tôi còn có một giây phút hy vọng rằng tay hắn đừng dừng lại, cứ lần mò xuống nữa đi.
Tôi đổ ập một thân người ướt sũng lên giường, hoàn toàn tỉnh rượu, cũng tỉnh ngủ luôn.
Sau khi ngơ ngác trừng mắt chừng hai giây, tôi đột nhiên ngồi dậy, cầm di động lên.
"Đệt, Kiều công tử, mấy giờ rồi hả, mày điên sao…". Giọng nói gà gật của Từ Tiếu Thiên truyền đến, tôi nghe được giọng nó cứ như nghe được tiếng nói từ trời cao, nhất thời bị cảm động, không biết lên tiếng thế nào cho phải phép.
"Kiều Dương". Từ Tiếu Thiên khịt mũi một cái rồi nói. "chắc không phải mày mộng du rồi gọi điện cho tao đâu ha?"
"Cút mẹ mày đi". Tôi đáp.
"Móa, vậy sao mày không nói tiếng nào?"
"Mày đang ngủ à?"
"Mày nói nhảm hả, giờ đang khuya khoắc còn gì, mày xem lại coi mấy giờ rồi?"
Tôi đưa điện thoại lên ngang tầm mắt, 2:47, đệt.
"Vậy mày ngủ đi"
"Hả? Lời nói kia tao không cần phải lặp lại đâu ha"
"Lời nói gì"
"Mẹ nó đừng ở trước mặt tao muốn nói mà lại thôi"
Không phải tôi không muốn nói, tôi gọi điện cho Từ Tiếu Thiên cũng vì nghẹn một bụng không cách nào nói với ai được, nhưng mà giờ đây nghe giọng nó xong lại nói không thành lời, thật báo hại mà! Tôi nghiến răng nghiến lợi một hồi rồi nói:
"Lần này thật sự không biết phải nói làm sao"
"Rốt cục là mày bị gì?"
Tôi gục xuống đầu gối, buồn bực nói một câu:"tao đây đã phạm sai lầm"
"Đệt, mày giết người?"
"Biến đi"
"Chỉ cần không đi giết người thì xem như không phạm sai lầm đâu". Từ Tiếu Thiên kiên quyết bảo.
Tôi thấy hơi buồn cười, thế nhưng vẫn thở dài.
"Là về phương diện nào?". Từ Tiếu Thiên kiên nhẫn đưa chuyện, nói kiểu vu vơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!