Xem như mùa hè đã chính thức đến rồi, tôi nghe được tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ, Uy ca nói chúng nó bảo biết rồi biết rồi, nhưng mười mấy năm qua tôi đều nghe thành,
"mập chết tôi mập chết tôi"
Tôi nằm trên giường ở nhà, Kiều Đóa Đóa đang tranh cãi với mẹ việc rốt cục có nên mặc bộ đồ kia đi tiệc tùng không.
"Mặc như vậy thì ra cái gì! Quá ngắn, giờ còn chưa đến mùa hè, lạnh đó!"
"Con không mặc đến trường đâu mà, chỉ là nhân dịp mở tiệc thôi, một năm được có lần này"
Nghe cuộc đối thoại này, tôi biết Kiều Đóa Đóa muốn mặc bộ đồ nào. Ngay từ đầu năm nhỏ đã mua một chiếc váy rất ngắn, tôi nhớ lúc đó nhỏ đã bảo muốn để dành mặc cho sinh nhật…..
Tôi mở cửa, đưa đầu ra ngoài, Kiều Đóa Đóa vừa nhìn thấy tôi đã ngoắc hai cái. Nhìn đẹp không?
Đẹp lắm. Kiều Đóa Đóa rõ là một cô bé xinh đẹp, nếu không tôi đã chẳng xoắn quýt như vậy, tôi nói với mẹ.
"Cứ để nó mặc đi, con đi theo nó mà"
A ~~.
Kiều Đóa Đóa vừa nghe được lời này đã mừng rỡ reo lên một tiếng, nhào đến trước mặt hôn tôi một cái.
"May mà có anh trai tốt, có anh trai thật là tốt"
"Em gái mày là do mày chiều hư!". Mẹ tức giận chỉ vào người tôi.
Sao lại là con…. Tôi lùi về phòng, nếu là lúc nãy tôi thò đầu ra bảo không được, đừng có mặc, không chừng mẹ sẽ bảo, thái độ của mày đối với em gái mình là sao vậy, không phải nó mặc nhìn rất đẹp sao!
Hẹn ăn cơm vào lúc 6:30, Kiều Đóa Đóa đã lo ăn diện từ 4:00, mỗi lần đồng hồ gõ chuông đều vào phòng tôi hỏi, em đẹp không
Lúc nhỏ vào lần thứ bảy, điện thoại di động của tôi vang lên, Lăng Tiêu gọi điện bảo 5:30 sẽ đến đón chúng tôi.
"Còn đưa đón cái gì đó?"
"Ừ, vậy đi, để cô bé được một lần làm công chúa"
5:30 Lăng Tiêu gọi điện đến, bảo là đang ở dưới lầu. Kiều Đóa Đóa từ cửa sổ đưa đầu ra nhìn, sau đó kêu lên một tiếng: woa
Đây là bạn con sao?. Mẹ tôi cũng đưa đầu ra, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Đóa Đóa.
Bạn của anh con. Kiều Đóa Đóa chỉ tôi.
Thế nào cơ?. Tôi thấy mẹ quay đầu lại nhìn tôi kinh ngạc nên vội vàng hỏi.
"Con nhà ai vậy, từ khi nào mày có bạn bè nhà giàu như vậy?"
Tôi đưa đầu ra ngoài nhìn, liếc mắt thấy được Lăng Tiêu đang dựa vào ghế tài xế chơi điện thoại di động. Đệt, tôi không nhịn được phải mắng một câu, lên mặt cái gì đấy, thật muốn lấy chậu nước đổ xuống xe hắn cho bõ ghét, dân phú nhị đại chơi xế hộp xịn đó hả!
"Anh có bị bệnh không?". Tôi lao xuống lầu, đụng mặt Lăng Tiêu là phủ đầu mắng trước.
"Em ngồi đằng trước nha, tuyệt vời quá". Kiều Đóa Đóa hưng phấn đến mức không thèm mở cửa xe mà chống tay bò vào.
"Lăng Tiêu, đây là xe của anh hả?"
"Không phải, anh mượn của bố".
Lăng Tiêu cười, quan sát Kiều Đóa Đóa.
"Người đẹp bé nhỏ, hôm nay em quyến rũ lắm"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!