Một phút trước, cảnh tượng ngập tràn đầu tôi chỉ có một, Từ Tiếu Thiên chui vào một xó, trước mặt là đống tàn thuốc, biểu cảm u ám bi thương, lúc thấy tôi không chừng sẽ buồn bã nói một câu, đừng đụng vào tao, để tao một mình đi.
Khi đó tôi sẽ ở thế trung bình tấn, nhầm, là một bước xông lên trước, nắm cánh tay nó kéo dậy, thuận miệng mắng một câu, mày quả là không có tiền đồ.
Nhưng một phút sau đó, Từ Tiếu Thiên lúc xuất hiện trước mắt tôi quả thật ngoài dự đoán, không ngồi xổm, không u ám, cũng không hút thuốc lá, trời ạ, nó còn cười.
"Ăn ý quá đi, biết tao ở chỗ này luôn"
Đã lâu rồi đầu óc tôi không có xoay chuyển nhanh như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3 rồi thi đại học cho đến giờ, tôi xin thề trừ những lần phải nói xạo ra, hầu như tôi không cần dùng đến não.
Nhưng bây giờ khi đứng trước nguy cơ Từ Tiếu Thiên có thể nhảy từ tầng năm xuống, tôi phải khởi động đầu óc tìm hiểu lý do nó muốn tự sát trước khi nó nhảy lầu thật.
Mày có thể….
Tôi chỉ vào cánh tay đang lủng lẳng ngoài tầng thượng của nó.
"Rút tay về hay không"
Mặc dù tôi biết phải nói cái gì đó để trấn an tinh thần nó, nhưng tôi phải thừa nhận mấy lời này rất là ngu, nếu như Từ Tiếu Thiên là một thằng quyết tâm tự tử, một câu nói như vầy sẽ không có tác dụng gì, nói không chừng có thể làm nó bưng mông quẳng ra ngoài luôn nữa.
Sự thật chứng minh rằng sau khi tôi chạy như điên đến lầu năm, thân thể vốn thiếu rèn luyện này đã khiến cho đại não không được cung cấp đủ lượng máu, dẫn đến việc phán đoán tình hình sai lầm.
Từ Tiếu Thiên không phải một tên hạ quyết tâm đi tự sát.
Nó hỏi tôi, tại sao?
Tôi thành thật trả lời, tao thấy chóng mặt quá.
Vì thế nên nó thu tay quay người vào.
"Mày không phải muốn nhảy lầu à?". Lời này vừa nói ra, ngay lập tức tôi cảm thấy bội phục bản thân mình sát đất, trong vòng chưa đến một phút có thể phun ra hai câu nói ngu đến vậy.
Lần này Từ Tiếu Thiên rất vui vẻ, nó lắc lắc đưa hai ngón tay đến trước mặt tôi, hỏi,
"Kiều gia, đây là mấy"
Hai. Tui lùi đầu lại một chút để tránh nhìn không rõ.
Sai, đây là mày
Tôi tát tay nó một phát, mẹ nó, còn rãnh rỗi giỡn mặt tôi.
"Con mẹ nó, mày mới là hai(*), mày nhanh nhanh nhảy xuống đi, thằng khốn".
[(*): Hình như ý là Nhị, mắng ngốc đó mà]
"Mà nói chớ, mày đến xem ông đây nhảy lầu đó hả". Từ Tiếu Thiên nương theo đó giơ tay sờ đùi tôi, tôi sợ đến mức sởn da gà, tổ tiên nhà nó ơi, mẹ nó ơi, cô dì chú bác nó ơi, đây là cái gì vậy.
Tự nhiên mặt Từ Tiếu Thiên đủ 50 sắc thái nhìn tôi, nói, chết tiệt, có thuốc lá không.
Tôi thật sự bị đánh bại, tôi lấy bao thuốc ra quăng vào người nó, đi tới bậc thềm trên ngồi xuống, tôi phải nói rõ với Từ Tiếu Thiên cái vụ mây bay hôm qua.
"Hôm qua mày ở đây suốt à"
Ừ, lạnh chết tao
"Tại sao…không về phòng"
Từ Tiếu Thiên châm thuốc, mặt nhìn tôi rất nghiêm trọng, ngồi xổm bên trái tôi bảo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!