Tôi hiên ngang bước đại lộ lạc quan phóng khoáng, lúc đến Thư viện, tôi cảm thấy có chút buồn bực, sao mà bình thường tôi không nhận ra có nhiều người yêu sách, chăm chỉ thư viện như vậy chứ.
Hơn nữa bọn họ đều nhìn tôi! Nếu sớm biết quần đen làm nổi bật mớ nước dãi từ đám chó cùng với bụi bặm vết bẩn các loại, có bị đánh chết tôi cũng không để Lăng Tiêu thả mình xuống cổng chính.
"Kiều Dương! Mày đánh nhau trở về đó à?". Có người lên tiếng sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, cứu tinh! Bí thư chi bộ bên đoàn khoa chúng tôi, Trần Bang, đang hớn hở chạy xe đạp đến bên tôi.
"Bang ca". Tôi phóng lên chặn đầu xe nó. "Mày về ký túc xá đi"
"Không về, tao đến đoàn ủy. Mày đi đâu mà ra như thế này vậy?"
"Mày về ký túc xá ngay". Tôi ra lệnh, phóng lên sau xe nó.
"Ài, tao có việc mà, mày điên hả?"
"Nếu mày không chở tao về ký túc xá thì phóng xuống đi bộ đến đoàn ủy đi"
"Ôi đệt". Trần Bang mắng một câu, quay đầu xe đến ký túc xá.
Tôi chạy một mạch đến lầu hai, đá tung cửa phòng.
"Đệt, đóng cửa lại!". Trần Chí Xa và Uy ca đồng loạt quay về phía tôi gào thét.
"Ai cha, cẩn thận hỏng mắt nha –". Từ Tiếu Thiên nằm trên giường hí hửng, đeo headphone trên đầu.
Trần Chí Xa và Uy ca đang sừng sững ngồi ở máy vi tính trước mặt tôi, trên màn ảnh là giáo viên Aoi đang quằn quại…tôi quay người lại đóng cửa.
"Tao phục bọn mày luôn". Tôi không lo hỏi Uy ca xem AV trên máy tôi từ lúc nào, phải thay quần trước đã.
Vừa mới tháo dây nịt ra, Uy ca đứng lên ngay, chặn dây nịt của tôi lại: "Kiều công tử, mày…"
"Tao làm sao?"
"Mày vừa mới nhìn qua chút xíu đã cởi quần ngay, sao mà gấp gáp như vậy…"
"La Uy! Mày có tin là bây giờ tao lột sạch mày rồi ném ra hành lang không!"
"YAMEDE! (đừng mà)". Uy ca thét to, xoay người lại ôm chầm Trần Chí Xa. "Chí Xa, cứu tao, Kiều Dương muốn đùa giỡn lưu manh! Tao sớm biết Kiều Dương tơ tưởng tao từ lâu mà"
"Đệt, ngược lại thì có". Tôi cởi quần xuống. "Dù người trên Trái Đất chết hết chỉ còn tao với mày, tao cũng tự sát để bảo toàn trinh tiết cho mày"
"Tao nói nè". Từ Tiếu Thiên bò ra từ giường trên vỗ vỗ tôi. "Mày đi đâu mà ra như vậy?"
"Từ thiện". Tôi xoay người mở ngăn kéo lấy quần thay.
"Hả? Cái gì?".
"Gỡ cái tai nghe kia ra đi rồi hãy nói chuyện với ông!". Tôi chỉ vào nó.
Từ Tiếu Thiên ném ống nghe sang một bên, nhảy xuống giường tôi, đưa chân khều cái quần tôi vừa cởi ra lên xem qua một chút. "Mày ra công trường mang vác bao xi măng đó hả?"
"Mang ông nội mày, vác chó". Tôi kể cho nó nghe vụ mang vác chó của mình ở Tam Điền Lý, bỏ đi phần mắng chửi Đỗ Tâm Vũ qua điện thoại.
"Đúng rồi". Từ Tiếu Thiên nằm xuống giường tôi. "Vậy định tặng quà sinh nhật cho em gái như thế nào"
"Tặng cái mốc xì!". Nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu tặng điện thoại cho Kiều Đóa Đóa là tôi nổi cáu ngay.
"Mày làm anh trai kiểu gì vậy". Uy ca chen ngang, làm điệu bộ phẫn uất lắm.
Thật ra tôi vốn định cãi mẹ mà mua điện thoại mới cho Kiều Đóa Đóa, bây giờ Lăng Tiêu mua cho nhỏ rồi, giờ tôi không biết phải mua cái gì mới được. Tôi nhấc chân đạp Từ Tiếu Thiên một phát, nó nhích vào trong, tôi ngồi xuống giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!