Đây là giây phút lúng túng nhất trong cuộc đời tôi, một tên đàn ông bày tỏ tình cảm thắm thiết dành cho tôi, mà tôi lại đang vác cái lồng chứa 5,6 con chó nhỏ, còn chưa tính đến hai vị xem chừng đang bó tay ở kia.
"Mẹ nó anh đừng có đùa dai". Tôi cắn răng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, nếu không có ai nhìn, đảm bảo tôi đã xông đến cắn chết hắn.
"Không đùa". Lăng Tiêu cúi đầu ôm chó, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh vĩnh viễn không thay đổi, tôi luôn phải hoài nghi chẳng biết hắn có bị đứt dây thần kinh xấu hổ không.
"Ha ha, tài nghệ làm chấn động thiên hạ của Thất ca vẫn là không đổi". Đinh Bằng vội vàng đến nói chuyện với tôi. "Để tôi mang cái này tiếp cậu"
Đinh Bằng cầm cái lồng đi ra ngoài sân, tôi theo sau.
"Thất ca, à, Lăng Tiêu ấy, cái này, nói sao đây, là người rất tốt, chỉ là…". Một tay Đinh Bằng cầm cái lồng, một tay gãi đầu, không biết phải diễn đạt như thế nào.
"Ừ". Tôi buồn bực đi phía sau, cứ ậm ừ như thế.
"Ý tôi là, cậu ấy nói vậy…không phải là…". Đinh Bằng hẳn là rất hối hận vì mở miệng ra nói mấy câu này, bây giờ không biết cách nào nói tiếp. "Ầy!"
"Không sao cả". Tôi thấy hơi buồn cười.
"Cậu biết à?". Rốt cục anh ta không cà lăm nữa.
"Cái gì?". Tôi không hiểu ý lắm.
"Chính là, thật ra cậu ấy không thích…". Đinh Bằng kìm chế đến mức mặt đỏ bừng lên.
"À, biết"
"A!". Đinh Bằng có chút giật mình, quay đầu lại nhìn tôi. "Vậy là hai người…đang cãi nhau? Rồi còn…"
Cái gì! Tôi ngẩng đầu nhìn Đinh Bằng, tôi nhịn không được phải cảm thán, anh ta lấy đâu ra tư duy làm hết hồn người như vậy.
"Cái gì cũng không phải!". Tôi hung hăng nói.
"À…cậu ấy theo đuổi cậu"
Tôi không lên tiếng, không cách nào lên tiếng. Lăng Tiêu quả là cởi mở, xem ra đến giờ vẫn không giấu giếm bản thân mình, nói lời như vậy với một cô gái đã phải cần dũng khí lắm rồi, thế mà hắn lại thản nhiên nói với một người đàn ông mà mặt không chút biến sắc luôn.
"A a". Đinh Bằng thấy tôi không lên tiếng, cười khan một cái. "sau này gọi tôi là Đại Bằng được rồi, nếu lúc lên game mà không có Thất ca, cậu có thể tìm tôi, tôi đi cùng với các bạn cậu"
"Ừm, cảm ơn". Tôi cười cười, Đại Bằng à, thật ra trong lòng tôi kiên quyết gọi anh ta là "anh ngồi xổm"
Tiểu Địch ôm trên tay mấy con chó đi ra, Lăng Tiêu kéo theo cái lồng phía sau cô, thấy Đinh Bằng thì nói. "Còn mấy con nữa, để tôi ôm ra thả lên xe cậu"
Cứ vậy nhét mười bảy, mười tám con chó lên xe, còn có con phải băng bó như gói bánh, con chó nằm trên đùi tôi chẳng hạn, Tiểu Địch đứng bên chiếc xe, phất tay. "Hôm nay không đủ người, em không đi cùng các anh được, cực cho mọi người rồi"
"Nó đang bị lạnh à?". Tôi cúi đầu nghiên cứu con chó nhỏ, nó cứ run bần bật trên đùi tôi.
"Là hồi hộp, nó không quen gần gũi người như vậy". Lăng Tiêu đưa tay vuốt lên đầu con chó nhỏ, ánh mắt rất dịu dàng. "Tội nghiệp quá"
Tôi chưa từng thấy Lăng Tiêu dịu dàng như vậy, đột nhiên nhận ra tôi thực sự không hiểu rõ người này, trừ những điều tôi đã thấy, còn có nét mặt thế này nữa, giống như một sát thủ lại đi đóng góp cho trẻ em mồ côi.
Dĩ nhiên so sánh này quá khập khiễng….
Đưa chó đến bệnh viện, sau đó ôm ra, bỏ lại vào lòng, chở về Tam Điền Lý, ôm chó ra hết ba lượt, bị liếm 5 lần, bị túm lấy một lần, tôi cảm thấy đây là một buổi chiều vô cùng phong phú.
"Anh đưa tôi về đi". Tôi lên xe, đây là lần đầu tiên tôi bảo Lăng Tiêu đưa mình về, quần tôi dính đầy lông chó, còn có mấy dãy nước bọt ánh lên.
"Lần đầu nha". Lăng Tiêu mỉm cười, xem ra tinh thần rất tốt.
"Thật là phải nhìn anh bằng con mắt khác, mẹ nó quả là giàu lòng yêu thương". Tôi vỗ quần, một đống bụi bay lên, tôi phải vội vàng mở cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!