Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, hoa nhìn tôi mỉm cười, chim nhỏ nói…
". Uy ca rống họng gào thét, được đến phân nửa thì quay đầu lại hỏi tôi."Tiếp đến là thế nào?Mới sáng sớm, sao mà lại có thuốc nổ trên lưng mày…
". Tôi uống một ngụm sữa lớn, cúi đầu nhìn điện thoại, buổi sáng không có tiết, ngủ thẳng giấc đến trưa mới dậy, giờ mẹ nó có một đống cuộc gọi nhỡ."Móa, đây không phải dạy hư trẻ thơ sao!". Uy ca vô cùng bất mãn với lời hát chế của tôi.
Tôi xem qua điện thoại, có một cái tin nhắn của Từ Tiếu Thiên, tao bị Đào Nhiên hành chết mất. Tôi không nhịn cười được, sáng sớm nó đã bị Đào Nhiên túm cổ đi, Đào mỹ nhân muốn đi mua sắm với bạn bè, không có ai xách đồ.
Dù Từ Tiếu Thiên lấy lý do tay còn bị thương ra để tìm cớ trốn nhưng không thành công, Đào Nhiên bảo nó còn tay phải mà.
Tôi trả lời tin nhắn cho nó, tôi bảo mày đừng chết, mày chết thì tao ăn nói thế nào với mẹ mày đây. Mới vừa gửi xong, mẹ tôi lại gọi điện thoại, vừa nghe đã thấy phủ đầu:
"Kiều Đóa Đóa nhà mình đòi sinh nhật ra ngoài ca hát, không chịu ở nhà"
"Vậy cứ để nó mời bạn bè đi chơi…". Tôi muốn bảo ở nhà xuyên đêm mới là kỳ quái nhưng không dám nói ra khỏi miệng, sợ mẹ lại mắng mình.
"Sinh nhật sao không chịu ở nhà, trước hay sau một ngày thì đi chơi đâu đó thôi, bọn trẻ bây giờ nhiều đứa điên loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao! Mày chỉ có một đứa em gái…".
Vừa nghe lời này của mẹ tôi đã cảm thấy nhức não.
"Nó không chịu nghe lời con đâu, con đây còn chờ nghe nó nữa là"
"Sinh nhật nó mày đi theo đi, mày quan sát cho cẩn thận, đừng để cho bọn nó chơi bời quá mức"
Cái gì?. Tôi rất muốn giằng co thêm một chút, một cô nhóc họp bạn ngày sinh nhật, tôi đi làm cái quỷ gì, nhưng mẹ tôi đã cúp điện thoại. Tôi ngẩn ngơ cả buổi, đành nhắn tin cho Kiều Đóa Đóa: tan học gọi điện cho anh.
Đi ăn cơm thôi.
Uy ca gọi tôi.
Không đi. Tôi nằm lại trên giường, đột nhiên phát hiện ra lúc Từ Tiếu Thiên ở đây, tôi lại nhàn rỗi đau trứng. Nằm một hồi lại ngồi dậy sờ điện thoại, không biết nên làm cái gì đây.
Vì vậy mở điện thoại ra xem, lật đến lịch sử liên lạc, một hồi đến tên Lăng Tiêu, ngừng lại một chút, sực nhớ là mấy ngày nay không liên lạc với hắn, tôi có chút thẫn thờ.
Ngay lúc đó điện thoại của Kiều Đóa Đóa lại gọi đến, không đợi nhạc chuông vang lên, tay tôi nhận cuộc gọi theo phản xạ có điều kiện.
"Chà, nghe điện thoại nhanh vậy".
Giọng nói rạo rực niềm vui của Kiều Đóa Đóa thật làm tôi hâm mộ.
"Ừ, nghe nói em định mở tiệc tưng bừng ngày sinh nhật, còn muốn karaoke?"
"Đúng vậy, mẹ nói cho anh biết à? Em muốn mời bạn đến chơi, em chưa từng cùng bạn bè ăn sinh nhật đây nè, chán chết, toàn ăn uống với gia đình…"
"Em muốn mời ai? Định vui chơi như thế nào?"
"Thì là ăn cơm, ăn xong đi ca, chỉ mời bạn học trong lớp, có bạn hồi cấp hai, còn Lăng Tiêu nữa…"
Chờ đã, em nói gì?
"Em mời Lăng Tiêu, em nói với ảnh rồi, anh đồng ý đó"
Tôi cảm thấy nhức đầu, bây giờ Kiều Đóa Đóa làm gì cũng lôi kéo Lăng Tiêu theo, cả một cái sinh nhật ăn mừng chung với đám chip hôi, cũng lôi đầu Lăng Tiêu đi cho được.
"Anh hai cũng theo đi, bạn em muốn gặp anh luôn"
Tôi ừ một cái qua loa cho xong, cúp điện thoại. Ném điện thoại lên giường, nghĩ ngợi rồi lại cầm lên, gọi cho Lăng Tiêu.
Kiều Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!