Em đừng trốn tránh anh, em càng muốn trốn, anh càng muốn bắt lại…anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, không cần cái gì khác nữa….
Tôi với Lăng Tiêu ngồi ở quán trà ven đường dưới ánh mặt trời, hắn ngồi đối diện tôi, tựa vào ghế, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi, chân ở dưới bàn gác ngang chân ghế tôi. Thật ra tôi muốn mình chiếm dụng tư thế này, nhưng mà hắn đã giành trước một bước, tôi đành giữ nguyên tư thế, lấy thuốc lá ra.
Có một ảo giác rằng trông chúng tôi rất hài hòa.
Mông anh thế nào. Tôi vẩy tàn thuốc xuống gạt tàn.
"Đẹp lắm, em xem không". Lăng Tiêu đáp.
Tôi đập anh. Tôi đưa tay túm lấy gạt tàn.
Đừng mà. Lăng Tiêu nhảy lên. Đi thôi
Kiều Đóa Đóa đang ở trong buồng lái tận hưởng cảm giác, thấy chúng tôi đến, mở cửa nhảy xuống xe, vỗ vỗ nắp thùng xe.
"Lăng Tiêu, đây là xe của anh à?"
Của bố anh. Lăng Tiêu mở cửa xe hỏi.
"Em muốn ngồi ghế trước hay ghế sau?"
"Anh hai em ngồi trước, ảnh bị say xe". Kiều Đóa Đóa ngồi thẳng ở phía sau.
Lăng Tiêu khá giật mình, nhìn tôi. Em bị say xe sao?
"Lái cho đàng hoàng, không là tôi sẽ ói trên xe anh"
Ừ. Lăng Tiêu qua ghế bên kia, nhẹ nhàng nói.
"Anh còn muốn dẫn em đi đua xe nữa kìa".
Đi chết đi. Tôi lên xe.
"Đua xe không tổ chức ở đường cái đâu". Lăng Tiêu khởi động xe.
Tôi nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là phương pháp chống say xe hiệu quả. Lăng Tiêu mở cửa sổ xe phía bên này.
Trong bụng tôi lo tính toán khoảng cách từ đây đến trung tâm máy vi tính của thành phố, hẳn là 20 phút, căn bản nếu không quá 30 phút thì tôi có thể chịu được.
Đai an toàn.
Lăng Tiêu nói.
Hả?. Tôi phản ứng không kịp.
Lăng Tiêu đưa tay đến kéo đai an toàn cho tôi, đụng phải mặt tôi, vẫn là cảm giác lạnh như băng đó, tôi nghiêng đầu lui về phía sau. Lúc hắn kéo dây đai an toàn ra, ánh mắt tôi quét qua cổ tay hắn, chính xác là mặt dưới cổ tay.
Hai vết sẹo rõ rệt đập vào mắt tôi.
Tôi hơi không tin vào mắt mình, giống như lần đầu tiên thấy 10 lỗ bấm trên tai Lăng Tiêu vậy, tôi không thể không lo đếm, rõ ràng là hai vết, nằm ngay ngắn như chữ Nhị vậy.
Tôi cảm thấy mình bị hai vết sẹo kia cười nhạo, Kiều Dương mày dởm quá, rõ ràng như thế còn đi đếm cho được.
Không nhịn được phải nhìn Lăng Tiêu một cái, lần này hắn chẳng sáng dạ để nhận ra rằng tôi bị cổ tay hắn dọa sợ, thấy tôi nhìn hắn còn cười:
"Giờ phải chấp hành luật lệ"
"Chẳng phải anh không ngán sao?". Tôi sắp bị suy nghĩ của bản thân xoay vòng vòng, nhưng kịp thời hỏi một câu quan trọng, mà thật ra cũng hỏi ngu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!