Quần áo, giày, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, đồ chơi…
Cánh tay tôi muốn gãy.
Kiều Đóa Đóa tay không nhởn nhơ trước mặt tôi, nụ cười rạng rỡ, màu tím ánh trên tóc sáng lóe dưới nắng. Tôi đem đồ ở tay phải chuyển qua tay trái, tay phải tôi vẫn đang ở thời kỳ hồi phục, Kiều Đóa Đóa quay đầu lại nhìn tôi.
"Nhanh lên một chút, trước buổi ăn cơm trưa em muốn dạo ở Parkson"
Nghe xong lời này, tôi thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống đất, muốn thốt lên rằng, công chúa đại nhân, người mau tìm bạn trai đi.
"Anh nói chứ, em lừa được mẹ bao nhiêu tiền vậy…".
Tôi không nhịn được phải hỏi nhỏ. Kiều Đóa Đóa vẽ truyện tranh gửi dự thi toàn quốc ở một tạp chí, thắng được giải gì đó, vì vậy mẹ tôi nhận xét Kiều Đóa Đóa nhất định sẽ thành một họa sĩ truyện tranh tài ba, thưởng cho nhỏ tiền cùng cả đống phiếu mua hàng.
"Cũng không nhiều lắm, tại em muốn dạo Parkson chơi thôi, em còn muốn để dành tiền mua máy tính bảng với máy scan". Kiều Đóa Đóa nghiêm túc trả lời.
Tôi hết ý kiến, từ nhỏ đến lớn đều bày ra, muốn học khiêu vũ, mua cả đống trang phục nhảy, muốn học lái xe đạp, mua trước xe đạp leo núi cùng mớ dụng cụ bảo hộ, cả chuyện đi cắm trại dã ngoại cũng mua túi ngủ rồi kem dưỡng ẩm các kiểu…
"Em nên lấy chồng giàu".
Tôi nói.
"Chứ người thường thường không đủ sức chiều em đâu"
Không vội, em còn anh trai mà
". Kiều Đóa Đóa bất mãn, phản bác lại."…. Em chờ đến lúc anh kiếm vợ giàu điVậy thì anh phải tranh thủ, giờ anh còn nhan sắc, qua 25 tuổi là xong
"Tôi cảm thấy huyết áp của mình lại tăng, mục tiêu 100 tuổi mới chết của tôi xem ra càng xa vời. Lúc đi đến cửa Parkson, tôi thấy mình như sắp chết, tôi không cách nào tưởng tượng được nếu tôi giơ tay cầm ba mớ đồ ngổn ngang này đi dạo quanh Parkson một hai tiếng đồng hồ sẽ ra cái dạng gì."Anh hai em over rồi, muốn được nghỉ".
Tôi không chịu vào Parkson.
Kiều Đóa Đóa nhìn tôi từ trên xuống, xác nhận là tôi hoàn toàn không thể đứng thẳng mà đi lại nữa, mới chọn một quán trà ven đường để ngồi nghỉ.
Tôi tựa vào ghế, nó là loại ghế rất rộng, tôi có xúc động muốn ghép cái ghế lại nằm luôn. Quan điểm của tôi chính là, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
"Em thích đôi giày này quá đi".
Kiều Đóa Đóa kiểm tra lại thành quả của mình, đem đôi giày mới mua đưa đến trước mặt tôi.
"Mới tháng năm đã mua giày…"
"Vậy anh mua giày hồi Quốc Khánh năm ngoái thì sao?"
"Mẹ nó cái đó là có giảm giá…". Tôi phẩy tay, lười cãi nhau với nhãi ranh.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đập vào mặt, tôi giơ tay lên che mắt lại, nhìn qua các kẽ ngón tay, từ đầu năm nay quả thật ít có khi nhìn thấy trời xanh mây trắng trong thành phố. Tôi cứ giơ tay như vậy, thấy rất thoải mái, tôi thấy mình như con mèo nằm trên mái nhà phơi nắng.
Trong bụng tôi cảm thán một câu, thật mẹ nó thư thả.
Điện thoại di động mãi mãi là một thứ không biết thời điểm gì hết, lúc ngủ, lúc đang ăn nguồm ngoàm, lúc đi WC, lúc bị phê bình, lúc chen lên xe buýt không xong, thậm chí ngay cả lúc XXOO, tóm lại là toàn bộ những lúc không muốn nghe điện thoại hay đang bất tiện không nghe được, nó lại cứ nhè lúc đó mà reo lên.
Điện thoại của tôi reo lúc tôi đang phơi nắng rất thoải mái, hơn nữa là khi tôi không muốn động đậy. Buổi tối có đấu đêm, tên Từ Tiếu Thiên rõ là muốn xác định tối nay tôi có lên mạng được hay không, tôi thở dài, giữ nguyên tư thế đẹp mà lấy điện thoại ra.
To gan. Tôi nói.
Không dám. Giọng nói vui vẻ mang theo sự biếng nhác truyền đến, tôi giật mình nên đứng phắt dậy, thiếu chút nữa bị vặn cổ luôn.
Lăng Tiêu?. Tôi hỏi, liếc mắt qua màn hình điện thoại một chút, tên Lăng Tiêu lấp lánh trên đó. Kiều Đóa Đóa nghe tên Lăng Tiêu là nhảy ngay đến bên cạnh tôi, dán tai vào để nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!