Chương 12: Nước mắt của ai

Tôi tin rằng dù cho mình có sống đến trăm tuổi mới chết, cũng sẽ không gặp được chuyện nào như vậy.

Tôi đứng trên vách núi cao 800 mét, cảnh trước mặt là một con suối, một rừng trúc, một đầm nước, sau giờ ngọ ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, đáng lẽ phải là cảnh đẹp thế nào.

Đáng tiếc chuyện không như tôi nghĩ.

Lăng Tiêu ôm tôi, vùi mặt vào vai tôi, lặng lẽ khóc.

Tôi không biết mình làm được gì, hay nói gì đó, cũng không biết khi mình nói gì làm gì được để cho hắn có một chút lòng an ủi. Tôi chỉ có thể đứng như vậy.

Tôi không biết cảm giác khi một người đàn ông tựa trên vai người đàn ông khác mà khóc là thế nào, rốt cục có bao nhiêu bi thương mới thành ra như vậy.

Tôi vỗ nhẹ trên lưng Lăng Tiêu, quay đầu muốn nhìn hắn một chút.

Đừng nhìn. Hắn nói, giọng rất nhẹ.

Không nhìn. Tôi đáp. Tiếng nói của hắn mang theo giọng mũi như thứ gì đó nhẹ nhàng len lỏi chạm vào những nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi, không hiểu vì sao mà tôi cũng buồn theo.

"Anh ghét nhất ngày sinh nhật".

Lăng Tiêu nói.

Tôi không biết trả lời thế nào, sinh nhật đối với tôi mà nói chính là ngày ăn chơi đàn đúm thả ga không bị ai phê bình, chẳng có lý do gì để chán ghét.

"Vậy thì cùng lắm là cái ngày mình chui ra thôi, cũng đâu có gì đặc biệt hơn người, cũng không ai muốn anh chịu cái ngày này, đâu cần phải khóc lên như vậy, căn bản sinh nhật tôi là ngày nào mẹ cũng lôi đầu tôi về, làm như sợ tôi không biết rằng mình càng lúc càng già đi…".

Tôi cứ thao thao bất tuyệt như đang dỗ trẻ.

Đột nhiên tôi nghe bên tai mình tiếng cười của Lăng Tiêu.

Không sao chứ?. Tôi hơi ngạc nhiên.

Ừ. Lăng Tiêu buông lỏng tôi ra, đứng thẳng người.

Tôi nhìn lên mặt hắn, hắn rất nhanh mà lấy tay che mắt lại, sau đó quay lưng về phía tôi, bảo:

"Anh phát hiện tài năng phá hỏng không khí của em đúng là hạng nhất"

"Tôi chính là sát thủ không khí". Tôi thở phào một cái, lấy thuốc lá ra châm.

"Anh còn siết chặt tôi muốn chết như vậy, không phá hỏng không được"

Lăng Tiêu xoay người lại, trên mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh nhạt như thường, cứ như chuyện vừa rồi không xảy ra vậy.

"Tôi phát hiện kỹ thuật diễn của anh là hạng nhất". Tôi bảo

Cảm ơn. Lăng Tiêu nói.

Cảm ơn?. Cái này cần gì cảm ơn.

Chuyện mới nãy. Lăng Tiêu chỉ vào vai tôi.

Tôi nhìn bả vai mình, ướt đẫm, xem ra hồi nãy là khóc thật. Tôi phải nhìn Lăng Tiêu lại một cái, không muốn hỏi hắn vì sao giờ lại bình thường nhanh vậy, rốt cục đâu mới là mặt thật của tên này.

Đi thôi.

Hắn nói.

Chúng tôi trầm mặc bước đi về phía con đường nhỏ, đi được mấy bước thì sau lưng tôi vang lên tiếng đồng ca cực đáng yêu của trẻ con, hơn nữa còn đang hát: tôi ở bên lề đường, nhặt được một phân tiền…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!