Lăng Tiêu đến cửa tây trường học chúng tôi vào buổi trưa
Tôi thật không nghĩ hắn nói đến là đến thật.
"Thế nào mà anh lại muốn tập kích đột xuất như vậy". Tôi nhịn không được sự oán giận khi nhận được thông báo trên điện thoại báo rằng hắn đã đến cửa Tây.
"Không phải anh đã nói muốn đến sao?". Lăng Tiêu hình như không nghe được sự bất mãn trong giọng nói của tôi, cứ cái giọng điệu biếng nhác đó.
"Tôi tưởng anh nói đùa thôi"
"Anh đâu có hài hước như thế"
Gì chứ, tôi…. Tôi nhìn mấy tên đang chờ tôi đến tiệm net, muốn tìm cớ. Còn chưa ăn cơm nữa
Tôi nói xong câu này Từ Tiếu Thiên rất hí hửng, khẩu hình miệng với tôi, mày dở. Tôi buồn bực, dẫu sao cũng vừa lúc còn gì.
Quả nhiên Lăng Tiêu vừa nghe đã nói. Mình cùng đi
Tôi….. Tôi định tìm cớ khác.
"Ông anh à, lạnh chết tôi". Lăng Tiêu nói.
Trong đầu tôi hiện lên ngay hình ảnh hắn cắn cắn cổ áo, rúc sâu vào đó, cảm thấy có chút không đành lòng, dẫu sao thì người ta đã tới rồi, trong gió rét, đường lại xa, đã vậy còn không gặp mặt được thì thấy mình hơi quá đáng.
Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, nó vỗ vai tôi một cái,
"mày cứ đi, không ai ăn thịt mày đâu, lảm nhảm cằn nhằn như quỷ nhỏ vậy"
"Tình cảnh là thế nào vậy?". Uy ca nhấc người Trần Chí Xa lên, không hiểu vì sao mặt tôi u ám.
"Đi thôi Uy ca, mình đi bồi bổ, ăn đồ ngon". Từ Tiếu Thiên chen vào, lôi Uy ca và Trần Chí Xa đi về cửa nam, vừa đi vừa xoay người làm dấu V với tôi.
Trời ạ.
Thời điểm tôi đến cửa Tây sau cả đường dài hắt xì, Lăng Tiêu tựa vào xe chơi di động. Vì có trận bóng rổ lần trước, trường chúng tôi có nhiều người nhận ra hắn, đặc biệt là nữ sinh, còn trúng ngay lúc nhiều người qua lại, họ đều quay ra nhìn hắn.
Hắn không để ý có người nhìn mình hay không, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, nhìn thấy tôi liền đem di động bỏ đại vào trong túi áo.
"Gặp em thật không dễ".
Hắn nhìn tôi cười.
Anh….. Tôi muốn điên, vừa mở miệng nói được có một chữ, tôi phải xoay người, cúi xuống đất hắt hơi một cái.
"Không biết một chỗ tránh gió sao, ở chỗ này làm gì."
"Sợ em đi ra không nhìn thấy anh"
Làm gì có chuyện đó, tôi nói trong bụng. Lăng Tiêu chính là tuýp mà dù đứng giữa cả đống người, mình cũng sẽ thấy hắn đầu tiên. Quần áo hắn mặc rất có gu, vừa nhìn đã thấy đẹp, khá là gây chú ý, hơn nữa còn chiếc xe kia, có muốn không chú ý cũng khó.
"Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm".
Tôi nói. Thật ra tôi không có khẩu vị, sáng đến trưa bị sổ mũi, chẳng muốn ăn cái gì, cộng thêm lâu quá không vận động mà sáng ra lại dùng quá nhiều sức để đòi đạo lý, giờ toàn thân nhức mỏi.
Lăng Tiêu đưa tôi chai nước cùng một hộp thuốc, bảo uống trước khi ăn cơm.
Tôi thấy có chút cảm động ngay, cứ như hắn đi thật xa đến chỉ để đưa thuốc cho tôi, tôi co giật nói tiếng cảm ơn, sau đó suy nghĩ đến chuyện có nên uống luôn một lượt tại đây để tỏ lòng biết ơn.
Kiều công tử!. Vừa nghe tiếng nói của Đào Nhiên tôi đã lập tức nhức đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!