Chương 1: Âm 7 độ

Đào Nhiên quả thật là đệ nhất mỹ nhân, cười lên một cái quả là đẹp không tả xiết, ánh mắt long lanh như hồ nước, răng trắng như tuyết, còn có lúm đồng tiền.

Tôi còn thấy là so với toàn thể nữ sinh, Đào Nhiên quả là người ngây thơ đáng yêu và gợi cảm nhất.

Thời điểm đám sinh viên năm nhất vào trường, sự xuất hiện của nhỏ khiến cho hàng đống nam sinh trường Bách Khoa sẵn sàng tình nguyện ngã xuống.

Đào Nhiên xinh đẹp như thế, theo lẽ thường tình tôi nhất quyết sẽ không do dự mà tìm cách tiếp cận, khổ nổi hơn nửa học kỳ trôi qua tôi vẫn vi phạm nguyên tắc bản thân, chẳng hề động tay.

Nguyên nhân là ở Từ Tiếu Thiên, tên này ở giường trên tôi, chính vì cùng một niềm đam mê dành cho game mà một ngày 24 tiếng bọn tôi dành ra 18 giờ cùng nhau luyện cấp, kết tình anh em.

Trong một lần uống say tí bỉ, Từ Tiếu Thiên đã cùng tôi có cuộc nói chuyện thế này, nó vòng tay ra sau nắm lấy bả vai tôi, thực tế là siết cổ, bảo rằng, Kiều Dương, mày là anh em của tao phải không, có phải anh em không, cổ tôi cho nó siết, miệng ngáp ngáp cố nói thành câu, đúng vậy, nó nói tiếp, mày thích Đào Nhiên phải không, cứ thích đi, có vẻ như  hơi kích động, tôi nói chuyện với nó cũng không biết tình huống ra sao, chỉ có thể dùng giọng mũi ừ hử mấy tiếng, đột nhiên nó lại hắng giọng, dùng chất giọng trầm tĩnh bảo tôi, Kiều Dương à, tao thích Đào Nhiên, là anh em thì đừng có giành với tao…Tôi nhất thời bị nó siết mạnh quá, chỉ có thể hừ hừ, Từ Tiếu Thiên cho rằng mấy tiếng hừ hừ đó là đồng ý, chịu buông lỏng cánh tay, ngã xuống người tôi rồi lăn ra ngủ.

Tôi chẳng có cách nào xác nhận rằng Từ Tiếu Thiên có nhớ chuyện ngày đó hay không, cũng không thể đến tìm nó nói rõ, nhưng ngược lại có thể chắc chắn là nó thích Đào Nhiên.

Tôi cũng chẳng đấu tranh tư tưởng trong việc có nên theo đuổi Đào Nhiên hay không, tôi thành thật cho rằng trong giang hồ, anh em quan trọng hơn người đẹp.

Người anh em đã nói với mình như thế, còn động tay gì nữa, dù nó say quá mới nói thì rượu vào là lời thật, lại còn siết cổ mình mà nói, thành ra tôi xác định rõ ràng là không nên có tư tình gì với Đào mỹ nhân hết.

Huống chi người đẹp trên đời đâu chỉ có một, nếu như bây giờ tôi theo đuổi Đào Nhiên thành công, lỡ người đẹp tiếp theo xuất hiện, tôi không theo đuổi quả thật khó lòng, mà lúc đó lại biết cư xử ra sao với Đào Nhiên.

Do đó mà tôi cùng Từ Tiếu Thiên lại tiếp tục một ngày 18 giờ ngâm mình cùng một chỗ, gặp chuyện nhỏ tán gẫu, gặp chuyện lớn lăn ra ngủ, đêm đêm luyện cấp.

Mà tôi vẫn nghĩ không thông, không phải nó muốn theo đuổi Đào mỹ nhân sao, sao mà không có động tĩnh gì hết, tôi đang suy nghĩ chắc cuối tuần mình về nhà rồi thì nó tranh thủ thời gian cải thiện sinh hoạt với lại tìm cách theo đuổi người ta, hơn nữa thời gian theo đuổi chưa lâu, tôi cũng không hỏi chuyện nó được bao nhiêu, mà kiểu nói chuyện câu có câu không, chẳng đầu chẳng đuôi lại là phong cách của tên tiểu Từ này.

Mà mỗi lần tôi nói cuối tuần về nhà, tên này không nằm ở phòng ngủ thì cũng lết ra tiệm net mà ăn dầm nằm dề, tôi thật tình nghĩ không ra, lẽ nào tiểu Từ đây quá ư thuần khiết, trong mắt nó Đào mỹ nhân là thánh nữ, chỉ cần lo nhìn ngắm đã thấy đủ rồi.

Vậy nên khi Từ Tiếu Thiên gọi điện bảo thứ Bảy này tôi hãy nhanh chóng trở về cùng cả đám đi đánh trận, tôi đành chịu thua là éo biết tên này nghĩ cái gì. Từ Tiếu Thiên ở đầu dây bên kia bảo, Kiều công tử, nhớ mang theo đồ ăn, đánh từ tối đến đêm đó, đêm mình đi giết chúng nó.

Tôi bảo vịt quay nhá, Từ Tiếu Thiên khoái chí cười, nhớ mang bia nữa, bọn Uy ca cũng có ở đây.

Cuối tuần này quả là mẹ ban tôi ân huệ, thật vĩ đại mà để tôi mang về trường học món vịt quay Kiều Đóa Đóa kiên quyết không chịu ăn. Ưu đãi này quá lớn.

Ở nhà tôi, Kiều Đóa Đóa là số một, mẹ tôi số hai, bố tôi đứng thứ ba, tôi không là số bốn. Nhà tôi xếp thứ bậc đến số ba thôi, tôi cùng bố tranh giành vị trí số thứ ba, phương pháp cạnh tranh chính là bố lấy lòng mẹ, còn tôi đi lấy lòng Kiều Đóa Đóa.

Ví dụ như hôm nay Kiều Đóa Đóa bảo, máy vi tính của em bị chết máy hoài à, Kiều Dương anh giúp em xem qua đi. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ ngay, chính là ngay lúc đó tôi cũng vô tình thôi, xin thề với Mao chủ tịch là hoàn toàn vô tình, thấy được máy của Kiều Đóa Đóa tàng trữ hàng cấm, à không, là hàng đống GV…

Máy của Kiều Đóa Đóa là ổ cứng kép, một cái 250 GB, một cái 320 GB, lúc tôi cài lại hệ điều hành cho nhỏ, nó bảo một cái chia làm hai khu là được, và bên ổ D là 200 GB. Hiện tại ổ D này chỉ còn trống 300 MB. Đừng hỏi tôi vì sao biết trong đó toàn GV.

Kiều Đóa Đóa cởi mở dễ sợ, còn dám để tên rành rành, Cực yêu GV

Tôi có chút khiếp sợ, hủ nữ mạnh dữ, có mặt ở khắp nơi, Kiều Đóa Đóa ở nhà luôn đóng vai đứa nhỏ ngây thơ hiền lành, rốt cục cũng theo đường này, thật sự làm tôi câm nín.

Tôi đang lo sốt vó không biết nói chuyện này với Kiều Đóa Đóa đại nhân thế nào, nói sao cho tự nhiên, lúc suy nghĩ cuộn trào thì Kiều Đóa Đóa bước đến

"Sao? Bộ anh làm không xong hả?"

Tay tôi run run muốn tắt thư mục đi, dẫu sao cũng không phải là nghĩ xem nên nói thế nào, có nên nói hay không, mà là tôi run quá, run đến mức nhấn nhầm nút phóng lớn.

"Kiều Dương, anh làm gì đó, nhìn lén máy của em hả?". Tôi còn chưa phản ứng kịp Kiều Đóa Đóa đã vỗ mạnh lên trán tôi.

Tôi có chút nổi nóng, nói thế nào thì anh cũng là anh trai em, thật là không biết lớn nhỏ, chiều cho em thành nữ vương, lúc đầu tôi mở miệng mắng là vậy, lại nhìn thấy Kiều Đóa Đóa nheo mắt lại, cắn môi trông khá là tủi thân, thế là mềm lòng.

Tự nhiên nhớ lời mẹ, mày chỉ có một đứa em gái thôi chứ mấy, người ta đâu phải muốn có em gái là có được, mày không được ăn hiếp nó, phải yêu thương nó…đại loại vậy.

Điều này tôi dĩ nhiên biết, tôi biết mẹ tôi thương em gái mình thế nào, còn tránh không cho em gái về nhà bà, sợ nhỏ sống không dễ chịu, thiếu tiện nghi.

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, uống ngụm nước, cố gắng hết sức để bình tĩnh, sau đó hỏi Kiều Đóa Đóa,

"từ khi nào em xem mấy cái này, còn tải xuống nhiều như vậy"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!