Chương 8: (Vô Đề)

Sau mấy ngày liền chỉ ăn đồ đặt ngoài, cuối cùng Lư Chi cũng quyết định ra khỏi nhà một chuyến. Cô định ghé siêu thị mua ít đồ ăn vặt, nhân tiện hít thở không khí bên ngoài, chứ từ lúc nghỉ lễ tới giờ gần như chẳng bước chân ra khỏi cửa, cứ ru rú trong nhà thế này, cô sắp ngạt thở mất thôi.

Lư Chi chỉ mặc đại một chiếc áo phông ngắn tay và quần short, xỏ đôi giày vải tiện tay vớ được, cầm chìa khóa với điện thoại rồi ra khỏi nhà.

Gần khu nhà có một siêu thị lớn, khoảng cách cũng không quá xa. Tuy bình thường Lư Chi ít khi lui tới nhưng sống lâu ở đây nên cũng đã quen đường quen lối.

Cô mua khá nhiều thứ, phần lớn đều là đồ ăn vặt: khoai tây chiên Lay"s vị truyền thống, Yakult, nước xoài, sô

-cô

-la, Coca, mì ăn liền, bánh mì, xúc xích, sữa chua. Toàn những món cô thích.

Thế nhưng vừa xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Lư Chi đã thấy hối hận. Nặng quá mức, dây túi siết đỏ lòng bàn tay cô, hằn lên từng vệt đỏ rõ ràng.

Cô đổi tay xách, cúi xuống nhìn mấy dấu vết đỏ sẫm trong lòng bàn tay, khẽ thở dài.

Vừa băng qua đường, Lư Chi đã nghe thấy một âm thanh lạ. Tiếng động ấy rất khẽ, nếu không lắng tai nghe thì rất dễ bỏ qua, dường như nó vang lên từ đâu đó xung quanh. Cô dừng chân, nhíu mày nhìn quanh.

Khu vực này khá trống trải, ngoài vài tòa nhà cao tầng thì người đi lại cũng không nhiều. Bên kia đường rợp bóng cây xanh và những bồn hoa rực rỡ, khắp nơi ngập tràn màu xanh ngắt, không hề thấy bóng dáng thứ gì kỳ lạ. Thế nhưng tiếng kêu yếu ớt ấy cứ văng vẳng bên tai khiến người ta không thể nào làm ngơ.

Xách theo túi đồ nặng trĩu, Lư Chi cẩn thận quan sát bốn phía. Cuối cùng, cô phát hiện một chú chó Golden đang nằm thoi thóp giữa những bụi cỏ sau chỗ bồn hoa cao lớn. Có lẽ vì bồn hoa quá cao che khuất tầm nhìn, hoặc cũng có thể vì nó gầy trơ xương bé hơn hẳn những chú Golden bình thường nên lúc đầu cô mới không trông thấy.

Lư Chi chậm rãi bước tới, lúc này mới nhận ra chân nó đã bị thương.

Chú chó nhìn cô đầy cảnh giác. Ngay cả khi cô tới gần, nó vẫn dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn cô, rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra hung dữ, ra vẻ nguy hiểm. Nhưng cơ thể thì chẳng nhúc nhích nổi, chỉ có thể bất lực nằm đó.

Lư Chi ngẩn người trong giây lát, cô bỗng cảm thấy giữa mình và nó có một sự tương đồng kỳ lạ. Không rõ là giống ở đâu nhưng nếu phải nói ra, có lẽ là ánh mắt kia. Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô như bắt gặp chính mình trong ánh mắt ấy. Ánh mắt như từng trôi qua bờ vực sinh tử, tuyệt vọng nhưng vẫn kiên cường níu lấy một tia hy vọng cuối cùng. Giằng co giữa tuyệt vọng và khát vọng sống.

Đôi chân Lư Chi bất giác tiến về phía trước mà không rõ nguyên cớ, cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nó, lặng lẽ nhìn.

Cô không vội vã chạm vào nó mà chỉ cẩn thận quan sát vết thương. Chỗ đó đã sưng tấy và mưng mủ nghiêm trọng, nếu không được chữa trị sớm e rằng sẽ mất hẳn cái chân.

Cô muốn đưa tay ra nhưng ánh mắt cảnh giác của nó quá dữ dội, rõ ràng không cho phép ai chạm vào. Để nó bớt đề phòng, Lư Chi lục trong túi đồ, lấy ra cây xúc xích vừa mua. Cô xé bao bì, nhẹ nhàng đặt xuống trước miệng chú chó.

Có lẽ vì quá đói, nó dần buông lỏng cảnh giác, chầm chậm cúi đầu ăn.

Lúc này Lư Chi mới dám nhẹ nhàng xoa lên đầu nó.

"Em đáng thương quá…"

Cô khẽ thì thầm.

"Em không có chủ à?"

"Gầy trơ xương thế này, chắc lâu rồi chưa được ăn no nhỉ?"

"Không ai tìm em sao? Em không có nhà để về à?"

Cô nhìn chú chó co mình nơi góc khuất, đôi mắt nó ngấn nước, ánh lên sự bất lực cùng tủi thân.

"Chị cũng không có nhà, nhưng ít nhất còn có chỗ ở."

Lư Chi khẽ cười, một nụ cười vừa chua xót vừa dịu dàng.

"Như vậy tính ra chị vẫn may mắn hơn em, ít nhất còn có nơi để ở, có tiền để tiêu, có cơm để ăn."

"Nhưng em thì sao? Có vẻ như chị không thể chăm sóc cho em rồi."

Ngay cả bản thân cô còn không lo nổi, thì sao có thể gồng gánh thêm một sinh mệnh nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!