Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, ai nấy đều bận rộn hơn hẳn, bận ôn tập, bận đối phó với bài kiểm tra cuối kỳ, bận cuống cuồng vái Phật phút chót. Dù sao thì ông bà ta chẳng phải có câu: "Gươm mài trước trận, không sắc cũng sáng" đó sao?
Ngay cả Cố Thịnh hiếm khi bén mảng đến thư viện mà dạo này cũng kéo Giang Vi đi cùng, ngày nào cũng rủ nhau sang đó cắm đầu học hành.
Tỷ lệ trượt môn ở viện Toán vốn nổi tiếng cao ngất ngưởng. Giang Vi chẳng hề lo lắng bởi chuyện thi trượt với anh chưa từng là điều đáng phải bận tâm. Nhưng Cố Thịnh lại khác.
Có một hiện tượng khá phổ biến ở Đại học Hải Thành rằng ngày thường thư viện vắng tanh vắng ngắt lác đác người đếm trên đầu ngón tay, nhưng chỉ cần gần đến kỳ thi là lập tức đông nghịt, chen chân còn khó, nói "người chật như nêm" cũng chẳng ngoa.
Hai người không đến thư viện từ sáng sớm nên lúc tới nơi thì gần như đã kín chỗ. Cố Thịnh chật vật lắm mới tìm được hai chỗ trống ở một góc khuất, vội vã kéo Giang Vi ngồi xuống.
"Này lão Giang, đưa sách của ông cho tôi xem cái. Tôi chưa gạch mấy chỗ trọng tâm đâu."
Cố Thịnh hạ thấp giọng, nghiêng người nói với Giang Vi đang ngồi đối diện, chẳng hề ngượng ngùng vì chuyện đi học mà chẳng thèm đánh dấu phần quan trọng.
Giang Vi không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy quyển sách mình mang theo sang phía Cố Thịnh rồi tiện tay mở một quyển khác ra xem.
Cố Thịnh nhận lấy, bắt đầu chăm chú gạch chân các ý chính, hiếm hoi lắm mới thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt anh ta. Có lẽ kỳ thi cuối kỳ đúng là có một thứ "ma lực" nào đó, có thể khiến một kẻ chẳng mấy khi học hành cũng đột ngột trở nên chăm chỉ hẳn lên.
Cố Thịnh vốn không phải kiểu người có thể tập trung ngồi yên một chỗ học bài trong thời gian dài. Mới gạch được vài trang, anh ta đã không chịu nổi bèn ngọ nguậy uốn éo cơ thể, ngẩng đầu nhìn sang Giang Vi đang cúi đầu đọc sách ở phía đối diện.
Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng:
"Này lão Giang, ông với quả tỳ bà kia thế nào rồi?"
"Hử?" Giang Vi ngẩng lên, có lẽ do Cố Thịnh nói quá nhỏ nên thoáng cái không nghe rõ.
"Tôi hỏi là ông với Lư Chi thế nào rồi."
Cố Thịnh lặp lại câu hỏi, lần này dùng đúng tên đối phương thay vì gọi biệt danh kỳ quặc kia.
"Thế nào là thế nào cơ?" Giang Vi không hiểu anh ta đang hỏi về chuyện gì.
"Kết bạn WeChat chưa?"
Hôm nọ Cố Thịnh tình cờ phát hiện ra Giang Vi vẫn chưa kết bạn WeChat với cô nàng, thế là cười đến đau cả bụng. Không ngờ có ngày Giang Vi cũng phải ngậm ngùi như thế, anh ta khoái chí trêu chọc suốt mấy ngày liền, đến bây giờ vẫn còn lôi chuyện đó ra để nói.
Nghe đến đây, động tác lật sách của Giang Vi hơi khựng lại.
Thư viện im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách loạt soạt và tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Mọi người đều đắm mình trong việc ôn tập, duy chỉ có anh đang lơ đãng, tâm trí như đang dần trôi dạt về nơi nào khác.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, Giang Vi bỗng nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, từng nhịp một rõ ràng đến lạ.
"Chưa."
Giang Vi khẽ đáp.
"Sao thế lão Giang, sao lại nhát gan thế hả? Cứ thế mà tiến tới thôi, kết bạn WeChat dễ ợt, có gì khó đâu?"
Với Cố Thịnh, kết bạn WeChat chỉ là chuyện nhỏ dễ như ăn kẹo. Nhất là với người có vẻ ngoài ưa nhìn như Giang Vi, chẳng có lý nào mà không kết bạn WeChat với một cô gái được.
"Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc, cứ hùng hục lao tới như thổ phỉ."
Giang Vi đáp lại không chút nể nang.
"Đệt, ông không kết bạn được thì thôi, tự dưng lại quay ra móc mỉa tôi làm gì?" Cố Thịnh bĩu môi, cảm thấy Giang Vi đúng là đang thẹn quá hóa giận.
Anh ta im lặng được một lúc hiếm hoi, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn vào sách, tiếp tục gạch chân những đoạn quan trọng.
Chỉ chốc lát sau lại len lén ngẩng lên liếc nhìn Giang Vi. Thấy đối phương không chú ý đến mình bèn cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh, lén lút kéo thêm hai người cùng phòng khác vào một nhóm chat riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!