Mùa hè ở Hải Thành thường hay mưa, nhất là vào khoảng thời gian chớm mùa mưa như lúc này, hầu như cứ cách vài hôm lại có một trận. Trời lúc nào cũng âm u, mưa rơi lất phất mãi không dứt. Mưa không nặng hạt, chỉ rơi nhẹ như làn sương mỏng. Cả bầu trời như được phủ một tấm khăn voan mỏng, mông lung mà đượm buồn đến nao lòng.
Ban công ký túc xá nữ nơi Lư Chi ở quay về hướng Bắc, quanh năm hiếm khi thấy ánh mặt trời. Lại thêm rèm cửa kéo kín, mới hơn chín giờ sáng mà trong phòng đã u ám như chạng vạng chiều.
Lư Chi lại bỏ buổi học sáng nay. Cả phòng giờ chỉ còn mình cô đang ngủ, mấy bạn cùng phòng đều đã đi học. Trước đây họ cũng từng gọi cô dậy, nhưng thấy Lư Chi không tài nào dậy nổi, mà cô cũng chẳng mấy bận tâm đến điểm số cuối kỳ, dần dà họ cũng quen nên cứ để cho cô ngủ.
Lúc Lư Chi tỉnh dậy, trong ký túc xá yên ắng lạ thường, tĩnh lặng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cô mơ màng ngồi dậy, mái tóc rối bù xõa xuống vai, trông luộm thuộm hết sức.
Lư Chi thò tay xuống dưới gối, mò lấy chiếc điện thoại đã để sẵn từ đêm qua.
Mở màn hình lên xem.
Chín giờ mười phút sáng.
Hôm nay cô dậy sớm hơn hẳn thường lệ.
Lư Chi không rời giường, định nằm xuống ngủ tiếp thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, có tiếng bước chân vọng vào. Mấy cô bạn cùng phòng vừa đi học về. Giờ vẫn chưa đến lúc tan học, hiếm khi thấy người chăm học như họ lại trốn tiết về sớm như vậy.
"Sao về sớm thế?" Lư Chi vuốt cái đầu như tổ quạ, ngẩng đầu nhìn mấy người đang bước vào từ cửa.
"Bọn tớ vẫn đi học đấy chứ."
"Tiết này giáo viên không điểm danh cuối giờ nên bọn tớ về trước luôn."
Một cô bạn đặt đồ xuống rồi quay lại hỏi: "Cậu không đi học tiết sau à?"
"Lười đi lắm."
Lư Chi dựa lưng vào tường, mắt lờ đờ lim dim, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp rời giường.
"Nếu cậu cứ trốn học thế này thì đến cuối kỳ sẽ không đủ điều kiện dự thi đâu, bị cho vào danh sách trượt môn luôn đấy."
Một cô bạn tốt bụng nhắc nhở.
Lư Chi cào nhẹ móng tay, đầu óc trống rỗng vài giây.
"Thôi được rồi, đi thì đi. Cùng lắm là lên lớp ngồi một lát."
Cô miễn cưỡng nhảy xuống giường, mở tủ quần áo ra lục lọi. Đoạn ngoảnh lại hỏi mấy cô bạn cùng phòng: "Ngoài trời lạnh không?"
"Hơi lạnh đấy, trời vẫn đang mưa nhưng mưa phùn thôi."
"Ừ." Lư Chi tiện tay lôi đại một bộ đồ trong tủ.
Tuy đang mùa hè nhưng những hôm trời mưa vẫn hơi lạnh. Hải Thành lại hay nổi gió, hễ mưa xuống là gió nổi. Vừa bước chân xuống dưới nhà, Lư Chi đã thấy lạnh tê tái.
Cô vô thức rùng mình, từng lỗ chân lông như dựng đứng cả lên.
Tóc cô buộc hờ kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo. Cô mặc một chiếc hoodie mỏng, bên dưới mặc quần short bò không quá ngắn, dài đến giữa đùi, chân xỏ một đôi dép lê.
Mưa xuống nên mặt đường ướt lõng bõng nước, xỏ giày vải đi học một buổi là bẩn hết lại còn phải giặt, nghĩ thôi đã thấy phiền nên cô cứ thế xỏ dép lê đi luôn.
Nói là đi học nhưng cô chẳng cầm theo sách vở gì, chỉ cầm mỗi cái điện thoại, nhìn thế nào cũng không giống sinh viên đang đi học.
Mưa phùn vẫn rơi lất phất, sinh viên trên đường đều che ô. Hải Thành là nơi mưa nhiều, chẳng mấy ai đi học mà lại không mang theo ô. Ngoại trừ Lư Chi.
Lúc này quả thật cô không mang ô vì chiếc ô đó đã hỏng mất rồi. Dù sao trời cũng chỉ mưa lất phất, cô không nghĩ cần phải che.
Dọc đường đi chỉ thấy các sinh viên hối hả bước nhanh, chắc sắp đến giờ học nên ai nấy đều vội vàng vì sợ đi muộn. Giữa dòng người vội vã ấy, có lẽ chỉ mình Lư Chi là vẫn đủng đỉnh, chẳng chút vội vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!