Chương 48: (Vô Đề)

Một mùa tốt nghiệp nữa lại đến.

Những người từng là khán giả nay đã trở thành nhân vật chính. Đúng như câu nói: "Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình."

Ngoại trừ Lư Chi, ba người Giang Vi, Cố Thịnh và Tống Sơ đều chọn tiếp tục học lên cao, sau kỳ nghỉ hè vẫn là sinh viên đúng nghĩa. Còn Lư Chi sau một năm tạm nghỉ học, vẫn là một cô sinh viên năm tư trẻ trung như ngày nào.

Những dải băng rôn đỏ rực với khẩu hiệu đủ sắc thái giăng kín khuôn viên trường:

"Tốt nghiệp chỉ là dấu phẩy trong đời, không phải kết thúc của việc học tập."

"Chí nên đặt nơi cao xa, xứng đáng với tuổi trẻ mang theo mộng tưởng."

"Chị đây rời đi nhẹ tênh, không mang theo một anh chàng nào."

"Hãy chuẩn bị đón nhận những cú vả từ cuộc đời."

"Tạm biệt những người bạn từng ghét cay ghét đắng."

"Con đường phía trước rộng thênh thang, vạn sự đều đáng kỳ vọng."

Sinh viên mặc áo cử nhân đi lại khắp nơi, tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng của đời sinh viên. Thứ họ lưu lại không chỉ là thời gian, mà còn là thời thanh xuân.

Thanh xuân là gì?

Là một ánh nhìn thoáng qua nơi sân trường rồi bất giác rung động, đem lòng thương ai đó suốt bốn năm ròng. Là vì muốn có một bức ảnh chung với người ấy mà kéo cả đám bạn chụp cùng. Là mỗi sáng dậy sớm hơn một tiếng chỉ để mua bữa sáng mang tới. Là nỗ lực học hành chăm chỉ, chỉ mong một ngày tên mình và người ấy sẽ cùng xuất hiện trên cùng một tờ giấy.

Bốn năm đại học trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Câu chuyện của một vài người dừng lại tại đây, nhưng với số khác lại vừa mới bắt đầu.

Tháng Sáu, trời nắng như đổ lửa. Không khí chia ly len lỏi cả bên trong và phía ngoài khuôn viên trường. Cố Thịnh đứng dưới tán cây xanh rợp bóng trên bãi cỏ trước viện Toán, giơ tay vẫy gọi Giang Vi đang bước tới từ đằng xa: "Lão Giang! Lão Giang! Lại đây!"

Nghe tiếng gọi, Giang Vi thoáng khựng lại, nhìn sang bóng người dưới tán cây không xa rồi bước tới.

Cố Thịnh lập tức choàng tay qua cổ Giang Vi kéo lại gần, vừa khoác vai vừa cằn nhằn: "Sao giờ ông mới tới, tôi chờ ông lâu lắm rồi đấy."

"Tôi thay áo." Giang Vi gỡ tay cậu bạn ra, chỉnh lại áo sơ mi.

"Biết ngay mà." Cố Thịnh cười tủm tỉm. Anh ta chẳng lạ gì tính Giang Vi nữa.

"Ông mặc áo sơ mi trắng này trông bảnh đấy." Bình thường không thấy Giang Vi mặc đồ kiểu này, hôm nay ăn diện trông cuốn hút hơn hẳn.

"Ừm."

"Này lão Giang, theo quan hệ của bọn mình thì chắc chắn tôi sẽ làm phù rể trong đám cưới của ông nhỉ?" Cố Thịnh nhìn Giang Vi đầy mong đợi.

"Chắc là vậy."

"Cái gì mà "chắc là"? Chẳng lẽ ông còn có ai khác?" Cố Thịnh nhướn mày, giọng cao vút hẳn lên. Thấy Giang Vi im lặng, anh ta càng sốt ruột nóng nảy: "Không đùa đâu nhé, tôi tự xem mình là phù rể của ông từ lâu rồi đấy! Không được chọn ai khác đâu!"

Anh chàng còn ấm ức kể lể: "Với lại, chắc chắn Tống Sơ sẽ làm phù dâu thì tất nhiên tôi phải là phù rể."

"Biết rồi." Giang Vi bật cười.

"Chốt rồi đấy nhé!"

"Ừ."

Có được lời xác nhận, Cố Thịnh mới chịu yên lòng.

"Hai người kia bảo sẽ đến mà nhỉ?" Anh ta nhìn quanh, chưa thấy Tống Sơ và Lư Chi đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!