Hai người về nhà trong sắc trời nhập nhoạng. Lư Chi khoác tay Giang Vi, vừa đi vừa tung tăng nhảy chân sáo, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm đá mấy viên sỏi ven đường. Đá văng xa thì lại líu ríu chạy đến đá tiếp, vui vẻ như một đứa trẻ không biết mệt.
Trái lại, Giang Vi có vẻ bồn chồn không yên, cứ như đang bận nghĩ suy chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại ngẩn người.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Lư Chi thấy anh lấy điện thoại ra khỏi túi, hình như đang nhắn tin với ai đó. Liên tưởng đến mấy ngày gần đây anh hơi khác thường, cô không nén được tò mò, buột miệng hỏi.
"Cố Thịnh nhắn tin cho anh." Giang Vi trả lời bằng giọng thản nhiên.
Lư Chi không nghi ngờ gì nữa. Quả thật Cố Thịnh thường gửi tin cho Giang Vi, toàn nói những chuyện linh tinh chẳng đầu chẳng cuối.
Cô không để tâm, cho đến khi cả hai đi đến cổng nhà, Lư Chi bỗng đứng khựng lại vì cô nhìn thấy ánh sáng phát ra từ sân nhà mình.
Tiến gần thêm vài bước, cô nhìn thấy giữa sân được dựng sẵn một tấm màn chiếu, ánh đèn trang trí muôn màu rực rỡ cùng những chùm bóng bay lơ lửng trên cao, xen lẫn là những đóa hướng dương tươi thắm sắc vàng.
Mọi dòng suy nghĩ trong đầu cô bỗng nổ bùng như pháo hoa, khiến cô hóa đá ngay tại chỗ. Với sự nhạy bén của mình, Lư Chi chỉ cần nhìn lướt qua đã hiểu rõ tất cả.
Cô không dám quay đầu nhìn Giang Vi, chỉ có thể cứng đờ bước vào sân.
Tựa như đã được sắp đặt sẵn, đúng khoảnh khắc cô vừa đặt chân vào, màn chiếu bất ngờ sáng lên hiện ra hình ảnh của Giang Vi. Có vẻ được quay bằng điện thoại nên hình hơi rung, đôi chỗ có lẫn tạp âm. Khung cảnh phía sau là sân nhà quen thuộc, có lẽ được quay vào một buổi chiều nào đó bởi có ánh nắng dịu dàng phủ kín người anh.
Có lẽ đây là lần đầu anh làm chuyện này nên trông hơi lúng túng ngượng nghịu, lời nói cũng hơi vấp váp. Nhưng giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.
"Chi Chi."
Anh trong video gọi tên cô.
"Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp em. Em ngồi bên vệ đường trong chiếc váy trắng, bất ngờ xuất hiện trước mắt anh, bước vào cuộc đời anh."
"Khoảnh khắc ấy, anh thực sự vui đến phát điên."
"Anh rất muốn xin WeChat của em, nhưng mỗi lần gặp em lại chẳng biết mở lời thế nào nên cứ lần lữa mãi. Nghĩ rằng chỉ cần còn có thể gặp lại, ắt sẽ có cách."
"Ngày em đồng ý lời tỏ tình của anh, ngày chúng mình chính thức thành người yêu, có thể em không biết, đêm hôm ấy anh vui đến nỗi không tài nào chợp mắt nổi."
"Anh đã nghĩ rất lâu và rồi cuối cùng đưa ra một quyết định. Chúng mình quen nhau tròn ba năm rồi, thời gian trôi nhanh quá. Đời người cũng ngắn ngủi. Ba năm đã trôi qua như một cái chớp mắt."
"Anh muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ chia xa."
"Anh muốn có một mái nhà cùng với em."
"Nhà của chúng mình."
"Anh yêu em."
Đó là câu cuối cùng trong đoạn video.
Khi Lư Chi vẫn còn chìm đắm trong thước phim ấy thì phía sau vang lên giọng Giang Vi:
"Chi Chi, em đồng ý lấy anh không?"
Trong sân treo những bóng đèn nhỏ lấp lánh sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đung đưa rực rỡ, cô vẫn còn cầm đóa hướng dương anh tặng trong tay. Hình ảnh trên màn chiếu đứng im, khung hình dừng tại ba chữ "Anh yêu em" lấp lánh lóa mắt. Ánh mắt anh trong video vẫn dịu dàng, ấm áp như mọi khi.
Thất Thất ngồi trước bậc cửa, vẫy đuôi nhìn hai người, mắt sáng long lanh như đang mong chờ một điều gì đó.
Gió đêm khẽ lùa qua, thổi tung mái tóc Lư Chi, cũng cuốn theo những ý nghĩ đang rối bời trong cô. Tâm trí cô giờ đây trống rỗng, mọi thứ như vỡ oà, một giọt nước mắt tràn viền rơi xuống gò má.
Lấy anh ư?
Cô không biết mình có nghe nhầm không, chầm chậm quay đầu lại, nhìn Giang Vi đang đứng ngay phía sau. Anh chỉ yên lặng đứng đó, chẳng nói gì, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đong đầy dịu dàng chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!