Từ hôm nhận được video Tống Sơ gửi về từ Tây Tạng, ngày nào Lư Chi cũng hỏi bao giờ cô ấy mới về.
Lúc Tống Sơ và Cố Thịnh khởi hành thì đơn giản, chứ hành trình quay về lại chẳng dễ dàng như đổi một chuyến xe. Từ Tây Tạng quay trở lại ít nhất cũng phải chuyển qua ba phương tiện, thời gian đi đường dài đằng đẵng, đâu phải muốn về là có thể về ngay.
Trong suốt thời gian ấy, Lư Chi vẫn chỉ quanh quẩn trong nhà, đã lâu rồi cô không ra ngoài, buồn đến phát chán. Giang Vi bèn dành trọn một ngày để đi chơi với cô.
Hai người cùng xem phim, cùng ăn cơm rồi dạo phố khắp nơi. Tối muộn, lúc ngang qua cửa hàng hoa, họ còn tiện tay mua thêm một bó hướng dương. Trên đường tản bộ về ngang qua quảng trường trung tâm, họ tình cờ gặp một màn cầu hôn.
Quảng trường chật ních người, tiếng hò reo vang dậy, ai nấy đều giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh. Người đông nghịt, không khí hỗn loạn, Lư Chi chẳng tài nào phân biệt nổi ai mới là nhân vật chính. Cô chỉ đi theo dòng người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hoà vào bầu không khí náo nhiệt ấy.
Trời đêm đen thẫm, những chiếc drone phát sáng bay lượn, xếp thành các hình ảnh rời rạc trên cao. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều tụ lại một điểm nhìn khi giữa bầu trời hiện lên một hàng chữ tiếng Anh: "Marry me."
Lấy anh nhé.
Lư Chi nhìn dòng chữ được ghép bằng những chiếc drone sáng lấp lánh kia, bất giác thốt lên đầy kinh ngạc. Nói không ngưỡng mộ thì là dối lòng. Ở độ tuổi của cô vẫn chưa thể nào kháng cự nổi trước những màn lãng mạn như thế này. Huống chi lại là một màn cầu hôn bằng drone hoành tráng và xa hoa đến vậy.
Giang Vi nghiêng đầu nhìn cô. Cô bé của anh đang ngẩng mặt lên trời, mắt sáng long lanh.
"Em thích không?" Giang Vi nhìn hàng drone trên trời rồi lại quay sang ngắm Lư Chi. Anh bắt gặp vẻ ngưỡng mộ thấp thoáng trong đôi mắt cô.
"Em thích chứ. Cầu hôn vừa hoành tráng lại vừa đắt đỏ thế này, chắc hiếm cô gái nào không thích." Câu nói này quả thực là lời thật lòng. Một màn cầu hôn ở đẳng cấp như vậy, thử hỏi ai mà không rung động?
Nhưng mà…
Lư Chi nghiêng đầu nhìn Giang Vi đang đứng bên cạnh nắm tay mình. Nhưng mà đối với bất kỳ cô gái nào, điều khiến họ cảm động thật sự là người làm chuyện đó chính là người họ yêu. Lãng mạn thì ai cũng thích, nhưng điều kiện tiên quyết để thấy lãng mạn là phải đúng người.
"Chắc họ yêu nhau nhiều lắm." Lư Chi thì thầm, mắt vẫn nhìn đám drone lấp lánh trên trời.
"Sao cơ?"
"Cưới được nhau đâu phải chuyện dễ dàng." Cô như lạc vào dòng suy nghĩ, đôi mắt bỗng tối đi một thoáng, "Thế mà vẫn có người lại quá hời hợt."
Thấy Giang Vi nhìn mình đầy nghi hoặc, cô bật cười khe khẽ:
"Anh có biết điều kiện tiên quyết để cưới nhau là gì không?"
"Phải yêu nhau." Giang Vi đáp không chút do dự.
"Đúng thế, chắc ai cũng nghĩ như vậy."
"Nhưng thế gian này vẫn có những người muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn, dễ dãi đến đáng sợ. Họ xem hôn nhân như một trò chơi."
"Ví dụ như bố mẹ em."
"Hôn nhân đâu phải chuyện tính toán hơn thua hay đòi hỏi lợi ích, mà là cùng nương tựa, cùng tin tưởng, là bao dung và yêu thương." Giang Vi nói.
"Ừm." Cô khẽ gật đầu.
Từ hôm đó trở đi, hai người không ai nhắc lại chủ đề này nữa.
***
"Giang Vi ơi, anh nấu xong bữa sáng chưa?"
Lư Chi dụi mắt, lơ mơ bước ra khỏi phòng, vịn tay vào lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Từ góc độ của cô có thể thấy Giang Vi đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Giang Vi đứng đó, khoác bộ đồ mặc ở nhà màu xám nhạt. Cháo trong nồi vẫn đang sôi lục bục. Anh cầm điện thoại không biết đang trò chuyện với ai, tập trung đến mức chẳng nghe thấy tiếng cô gọi mà vẫn tiếp tục gõ tin nhắn.
Lư Chi hơi ngạc nhiên, trước giờ Giang Vi chưa từng có biểu hiện thế này, bèn tò mò đứng yên ở đầu cầu thang, không xuống cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thêm vài lần như đang quan sát một điều gì đó mới mẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!