Chương 42: (Vô Đề)

Trước Tết, Giang Vi và Lư Chi cùng đi siêu thị sắm sửa tất cả những thứ còn thiếu trong nhà. Tủ lạnh nhanh chóng được chất đầy, mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, sẵn sàng chờ Tết đến.

Ngày Tết, hai người ở nhà tự tay làm sủi cảo, ngay cả vỏ bánh cũng tự nhào bột nặn. Hai người họ có rất nhiều thời gian rảnh nên cứ thế ung dung mày mò, không vội vàng gấp gáp.

Dù trước đó Giang Vi chưa từng làm vỏ sủi cảo, nhưng chỉ cần tra mạng rồi làm theo hướng dẫn là đâu vào đấy, thậm chí còn khá thành thạo, tay nghề lên nhanh thấy rõ. Giang Vi vốn dĩ học gì cũng nhanh.

Cả hai đều không ăn nhiều nên chỉ gói một ít cho đủ. Sau đó Giang Vi còn làm thêm mấy món Lư Chi thích, tất nhiên không thể thiếu món sườn rang muối mà cô yêu thích nhất rồi rót hai cốc nước xoài cô mê tít.

Ba món ăn cộng thêm đĩa sủi cảo vừa mới hấp xong chính là bữa cơm tất niên đơn giản mà ấm cúng của riêng họ.

Tối hôm ấy, mạng xã hội ngập tràn ảnh bàn tiệc tất niên, đương nhiên Tống Sơ và Cố Thịnh cũng không ngoại lệ. Danh sách bạn bè trên WeChat của Lư Chi không nhiều nên cô chỉ thấy ảnh của hai người đó.

Cô nhìn bàn tiệc ngập đồ ăn trong ảnh, tiện tay thả một lượt thích.

Nếu là những năm trước, có lẽ cô sẽ chạnh lòng và thầm ghen tị. Nhưng năm nay thì khác, năm nay đã có Giang Vi ở bên cô. Năm nay cô cũng có một bữa cơm tất niên đúng nghĩa, mà lại còn do chính tay anh nấu. Ngon đến mức không thể chê vào đâu được.

Cô đang ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Tống Sơ.

Tống Sơ: Ăn cơm chưa đó?

Lư Chi cười khẽ, lòng ngập tràn niềm vui, tay gõ trên màn hình:

Lư Chi: Ăn rồi nè, Giang Vi nấu cho tớ đó.

Thế rồi cô tiện tay gửi luôn tấm ảnh vừa chụp trước bữa ăn cho Tống Sơ xem. Cô không đăng lên trang cá nhân nên tấm ảnh ấy vẫn nằm yên trong album, giờ mới lấy ra khoe bạn.

Tống Sơ: Nhìn ngon phết, tay nghề Giang Vi cũng ổn đấy.

Lư Chi: Chứ sao, anh ấy giỏi cực luôn, còn biết làm cả sủi cảo nữa.

Tống Sơ: Cậu đang khoe khoang trắng trợn đấy hả?

Lư Chi: Đúng rồi đó hahaha~

Tống Sơ cũng mừng thay cho bạn. Nếu không có Giang Vi, có lẽ giờ này Lư Chi vẫn là cô gái lủi thủi đón Tết một mình, tự nấu ăn, tự ngồi ăn, tự chờ thời gian trôi qua.

Tống Sơ: Thế thôi nha, tớ phải đi ăn cơm đây, bái bai.

Lư Chi: Bye.

Dọn dẹp bếp núc xong, Giang Vi đề nghị hai người ra ngoài đi dạo. 

Lư Chi lập tức gật đầu đồng ý. Buổi tối ngày Tết chắc hẳn sẽ đông người, lại có cả pháo hoa, thể nào cũng rất náo nhiệt và rực rỡ.

Cả hai đều thuộc kiểu đã nói là sẽ bắt tay thực hiện luôn, vừa bàn xong đã nhanh chóng vào phòng thay đồ. Hai người mặc khá ấm, quấn mình trong lớp áo dày. Trước khi ra khỏi nhà, cả hai đứng ở cửa thay giày.

Lư Chi ngồi trên ghế thay giày, nhìn Giang Vi nửa quỳ dưới sàn, một tay anh giữ cổ chân cô, tay còn lại nhẹ nhàng xỏ đôi bốt vào cho cô.

Đôi bốt màu lạc đà này là món đồ mà lần trước khi hai người đi dạo phố, Giang Vi đã nhất quyết bắt cô mua. Anh bảo mùa đông ở Hải Thành rất lạnh, lại thường có tuyết, phải sắm một đôi giày giữ ấm thì ra đường mới không bị cóng chân.

Trước đây Lư Chi vốn chẳng thèm để mắt tới kiểu giày này. Cô là người thích ăn mặc theo phong cách thời trang bất chấp thời tiết. Mùa đông có lạnh thì cũng chỉ khoác thêm áo, nhưng với giày thì cô luôn rất khắt khe, hiếm khi chọn những đôi trông có vẻ cồng kềnh như thế này. Nhưng khi ấy Giang Vi nhất quyết phải mua nên cô đành thỏa hiệp, dù sao cũng là người yêu mình mà.

Xỏ giày xong, Giang Vi lấy từ giá áo xuống một chiếc khăn quàng đỏ chót. Màu đỏ rực ấy rất hợp với không khí ngày Tết. Đó là khăn đôi, món đồ họ mua cùng nhau hôm đi dạo phố. Hai cái giống hệt, mỗi người một chiếc.

Cả hai quàng khăn, mặc áo phao giữ nhiệt, dắt theo Thất Thất cũng mặc đồ đỏ, ba "người" cùng nhau ra ngoài dạo phố.

Vừa bước ra khỏi cửa, Giang Vi đã nắm lấy tay trái của Lư Chi rồi nhét luôn cả hai bàn tay vào túi áo khoác của anh. Lư Chi nhìn động tác ấy cũng lặng lẽ đưa tay còn lại vào túi áo của mình.

Trước giờ cô không thích đeo găng tay, từ khi ở bên Giang Vi lại càng không. Vì bên cạnh cô đã có anh rồi, người luôn sẵn lòng sưởi ấm bàn tay cô bất cứ lúc nào. Từ nay về sau, cô không còn phải lo lắng về đôi tay lạnh buốt mà chẳng ai để ý tới nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!