Chương 41: (Vô Đề)

Thời gian như được ai đó ấn nút gia tốc, chớp mắt một cái đã sang trang lịch cuối cùng của năm.

Lư Chi xuất viện trước Tết âm lịch. Cô không thích đón tết ở viện vì khắp nơi chỉ một khung cảnh lạnh lẽo, không hề có không khí náo nhiệt tưng bừng khi tết đến, vả lại, nếu ở bệnh viện cũng sẽ khiến các y bác sĩ thêm vất vả. Sức khỏe cô hiện giờ đã tạm ổn định, không cần thiết phải ở lại. Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần kịp thời đưa đi cấp cứu là được. Vì thế thủ tục xuất viện được tiến hành rất nhanh gọn.

Lư Chi không về căn nhà lạnh lẽo của mình mà theo Giang Vi về căn nhà kiểu Tây, về với căn phòng cô thích. 

Cô thích cảm giác được ở bên anh mọi lúc. Hai người gần như dính lấy nhau không rời như hình với bóng.

Đến cả khi Cố Thịnh rảnh rỗi muốn rủ Giang Vi chơi game cũng liên tục bị từ chối vì "không có thời gian". Đôi khi cả hai cùng chơi game, lúc mở micro chỉ toàn nghe thấy giọng Giang Vi và Lư Chi nói chuyện ở đầu bên kia.

Thậm chí Giang Vi còn kéo cả Lư Chi cùng chơi với mình và Cố Thịnh.

Một khi đã để con gái chơi game thì họ không có quyền lựa chọn nơi nhảy dù.

"Nhảy đâu đây Lư Chi ơi?"

Giọng Cố Thịnh vọng ra từ loa điện thoại của Giang Vi.

"Chờ tôi xem đã." Lư Chi cúi đầu vừa xem bản đồ, vừa trả lời Cố Thịnh.

"Ơ ủa, Lư Chi đang nói cơ mà?" Cố Thịnh ngơ ngác nhìn biểu tượng micro của tài khoản Giang Vi nhấp nháy. "Hai người dùng chung mic à?"

"Bọn tôi ngồi cạnh nhau, dùng hai cái lãng phí lắm." Lư Chi đang dựa vào người Giang Vi từ tốn trả lời.

"Được thôi, giờ hai người sống chung rồi, tôi nào dám có ý kiến gì." Cố Thịnh bất lực.

"Thế nhảy đâu đây? Không chọn nhanh là hết chỗ đấy." Cố Thịnh sốt ruột thúc giục.

"Thành Z đi, tôi thích mấy góc xó xỉnh ấy." Lư Chi nghiêng đầu dụi mặt vào vai Giang Vi rồi tìm được một tư thế khá thoải mái.

"Thành Z á? Thật à chị hai, chỗ đấy có cái vẹo gì đâu?"

"Cứ nhảy xuống đấy đi." Giang Vi quyết định thay cho cả nhóm.

Bình thường Cố Thịnh chơi PUBG thích bám theo Giang Vi vì anh có kỹ năng tốt, tầm nhìn cũng nhạy, theo anh thì chẳng lo bị phục kích. Nhưng giờ đã khác xưa, Giang Vi kéo Lư Chi chơi cùng đồng nghĩa với việc lúc Cố Thịnh gặp nguy hiểm tất nhiên sẽ bỏ mặc anh ta. Và đúng như linh cảm, nỗi bất an của Cố Thịnh sớm thành sự thật.

Lư Chi đúng là một người chơi gà mờ, tệ hết chỗ nói, lần đầu chơi nên cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, ngay cả cửa còn không biết đường vào.

Lư Chi: "Người yêu ơi! Em không vào được!"

Giang Vi: "Chờ anh, anh sang ngay đây." 

Giang Vi nhanh chóng nhặt vũ khí rồi chạy sang phòng bên tìm cô.

Lư Chi: "Aaa, sao chỗ này chẳng có gì thế! Em không nhặt được cái gì hết! Làm sao bây giờ, làm sao đây, tí nữa có người qua là em bị bắn chết luôn đấy."

Giang Vi: "Anh đến rồi đây. Em xem có muốn cái nào trong chỗ đồ của anh không?"

Lư Chi: "Em chẳng thích cái nào cả."

Giang Vi: "Cứ chọn đại một cái trước đi."

Lư Chi: "Thế chọn cái này vậy, trông cũng tạm được."

Giang Vi: "Ừ, đợi lát nữa anh tìm cho em cái đẹp hơn."

Lư Chi: "Vâng ạ."

Ngay lúc Cố Thịnh cho rằng hai người kia đã "thắm thiết" xong thì lại nghe giọng hét đầy hoảng loạn của Lư Chi vang lên lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!