Ánh mắt Lư Chi nhìn Giang Vi đáng thương đến xót lòng. Ánh nhìn khiến anh không nỡ quay mặt làm ngơ, không nỡ bỏ mặc đôi tay ấy đưa ra mà mình lại không đáp lại. Như có một tiếng thở dài rơi xuống lồng ngực, anh ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rãi vòng tay ôm cô vào lòng.
Khoảnh khắc được anh ôm trọn, Lư Chi liền siết chặt vòng tay, tựa như đang giữ lấy một báu vật không thể đánh mất, như thể cô đang thiếu hụt trầm trọng cảm giác an toàn, chỉ có thể dùng cách này để xác nhận rằng anh vẫn thực sự đang ở đây, vẫn ở bên cạnh cô.
Cô dốc toàn bộ sức lực còn sót lại để cảm nhận sự tồn tại của anh.
Hai người cứ thế ôm nhau thật lâu, thời gian dường như đứng yên. Lư Chi vùi mặt vào hõm cổ anh, hơi ấm từ cơ thể Giang Vi dần len lỏi vào tim cô. Một lúc sau, cô khẽ mở miệng, giọng khản đặc như bị gió cuốn đi: "Người yêu ơi, anh giận rồi à?"
Lư Chi không biết liệu Giang Vi đã biết chuyện xảy ra trên diễn đàn trường chưa. Trong lòng cô ngổn ngang lo lắng, nỗi bất an lớn dần lấp đầy cả lồng ngực, khiến cô không biết nên mở lời từ đâu.
"Ừm."
Chỉ một tiếng đáp nhẹ nhưng rơi vào tai cô lại tựa một nhát dao bén. Trái tim Lư Chi như hụt mất một nhịp, quả nhiên anh giận thật rồi.
"Em không cố ý giấu anh đâu, em…"
Cô cuống quýt muốn giải thích nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Giang Vi ngắt ngang:
"Anh giận là vì trời rất lạnh mà em lại chạy ra ngoài như vậy."
"Không đội mũ cũng chẳng quàng khăn."
"Em có biết bây giờ ngoài trời bao nhiêu độ không?"
"Lúc anh nhìn thấy em trước cửa, mặt em trắng bệch như tờ giấy, em biết không?"
"Em định làm anh tức chết sao?"
Giọng anh hơi run như đang cố kiềm chế cơn xúc động.
Anh thật sự không muốn phải trải qua cảm giác đánh mất cô thêm một lần nào nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ngồi co ro trước cửa, chỉ khoác một chiếc áo măng tô dài, tuyết phủ đầy trên vai, cơn giận trong lòng anh bùng lên dữ dội. Cô không biết lạnh là gì à? Anh vừa giận lại vừa xót xa nên sau khi ôm cô vào nhà, anh mới chẳng nói lấy một lời.
Lư Chi không ngờ Giang Vi lại giận vì chuyện đó. Cô thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng hiểu ra, vòng tay ôm anh càng siết chặt thêm.
"Em xin lỗi người yêu. Em đi vội quá nên không kịp chuẩn bị kỹ càng…" Cô dụi đầu vào cổ anh, giọng mềm như tơ.
"Lần sau không được như thế nữa."
Giang Vi thật sự chẳng muốn trách móc cô, nhưng khi nhìn thấy đôi tay và đầu mũi cô đỏ ửng vì lạnh, trái tim anh không khỏi nhói đau. Cô gái này chẳng hề biết tự chăm sóc cho bản thân.
Hai người cứ thế ôm nhau trong lặng im, như thể ôm bao nhiêu cũng chẳng đủ, cứ ôm mãi chẳng rời. Cho đến khi một cảm giác mềm mềm lướt nhẹ qua cổ chân, cả hai mới bừng tỉnh mà tách nhau ra.
Lư Chi cúi đầu nhìn Thất Thất đang ở bên chân mình, lúc ấy mới sực nhớ ra cô còn chuyện quan trọng chưa nói với Giang Vi. Cô lại nghiêng người tựa đầu lên vai anh, dụi nhẹ rồi khẽ khàng cất tiếng:
"Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Cô không đợi anh đáp lại cũng chẳng quan tâm anh có muốn nghe hay không, chỉ lặng lẽ bắt đầu kể.
Nhưng kể từ đâu đây? Chính cô cũng gần như đã quên mất.
Từ lúc chào đời, cô đã sống trong một con ngõ nhỏ, nhà cửa chen chúc san sát nhau. Từ khi có nhận thức, cô đã biết mình ốm yếu, thể chất kém, thường xuyên nằm viện, phải nghỉ học, luôn là đối tượng được giáo viên quan tâm đặc biệt.
Lớn thêm chút nữa, cô biết bố mẹ mình không hòa thuận, suốt ngày cãi vã. Sau này, họ làm ăn khấm khá nên chuyển vào sống trong một khu nhà sang trọng, tiền tiêu vặt cô nhận được nhiều đến mức không dùng hết. Nhưng cũng từ lúc đó, không khí trong gia đình ngày càng căng thẳng, những cuộc cãi vã của bố mẹ cô xảy ra thường xuyên hơn.
Đến khi cô sắp sửa lên cấp ba, họ ly hôn trong hòa bình. Không ai giành quyền nuôi cô vì cô mắc một căn bệnh không thể chữa khỏi. Sau này họ còn phải xây dựng gia đình mới, họ còn có một cuộc sống mới, còn cô chỉ là một gánh nặng.
Cô không khóc cũng không la hét làm loạn, chỉ bình tĩnh chấp nhận tất cả. Từ đó, căn nhà lớn ấy chỉ còn lại một mình cô và khoản tiền tiêu vặt vô cùng dư dả đều đặn mỗi tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!