Chương 33: (Vô Đề)

Chẳng biết từ đâu mà Giang Vi và Cố Thịnh vớ được hai chiếc xe điện rồi cứ thế nghênh ngang phóng thẳng đến dừng ngay dưới khu ký túc xá nữ, hệt như sợ người khác không nhìn thấy mình.

Lư Chi vừa bước ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh tượng ấy.

Giang Vi đứng bên cạnh chiếc xe điện, cả người phủ kín một màu đen từ trên xuống dưới, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cùng tông. Ngay khoảnh khắc Lư Chi xuất hiện nơi bậc cửa, ánh mắt anh lập tức dính chặt lấy hình bóng cô.

"Người yêu ơi!"

Vừa nhìn thấy Giang Vi, Lư Chi như biến thành một chú bướm nhỏ với đôi cánh sặc sỡ, bay thẳng về phía anh.

Giang Vi cũng phối hợp dang tay ra, đón lấy cô người yêu của mình.

Lư Chi lao ngay vào lòng anh, dụi mặt như một chú cún con đáng yêu.

Tống Sơ đứng bên cạnh chứng kiến dáng vẻ thay đổi chóng mặt của Lư Chi thì dở khóc dở cười, khẽ liếc đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại bên phải Giang Vi, nơi Cố Thịnh đang ngồi lười biếng trên xe.

Tóc mái của anh ta hình như dài ra rồi, rủ xuống tận lông mày. Anh ta tựa người vào tay lái, ánh mắt bắt gặp Tống Sơ thì khẽ nhướng mày rồi nghiêng người vỗ vỗ vào yên sau chiếc xe điện như muốn nói: "Nhìn đây này, chỗ VIP anh giai đặc biệt dành cho cô em đấy."

Chẳng ai trong bọn họ mảy may bận tâm đến ánh mắt của người qua đường. Lư Chi thì hào hứng thấy rõ, trong khi ánh mắt Tống Sơ nhìn ba người kia lại chỉ toàn vẻ bất đắc dĩ.

Đúng là phô trương hết chỗ nói.

Trên con đường khi trời vừa nhập nhoạng tối, xe cộ qua lại tấp nập, từng chiếc vụt qua bên cạnh để lại làn khói mỏng lẫn vào gió rồi tan biến. Ánh đèn ven đường nhiều màu nhấp nháy chói mắt.

Lư Chi ngồi phía sau xe Giang Vi, vòng tay ôm lấy eo anh, má khẽ tựa vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng.

Mái tóc cô buông xõa, bị gió đêm mùa hạ thổi rối tung. Một vài lọn tóc bay tạt vào mặt, che mất tầm nhìn. Cô đưa tay lên vén nhẹ tóc ra sau tai.

Động tác ấy khiến một tay đang ôm eo Giang Vi buộc phải rời ra.

Giang Vi đang lái xe lập tức cảm nhận được bèn cho xe tấp vào lề, một chân chống đất giữ vững thăng bằng. Anh nghiêng người quay lại, giọng khẽ khàng như hòa vào gió đêm:

"Sao thế em?"

Giọng Giang Vi xen lẫn tiếng còi xe bên đường len lỏi vào tai Lư Chi.

"Không sao đâu, tóc em bị gió thổi rối hết rồi, em đang chỉnh lại một chút."

Vừa nói, cô vừa cẩn thận chỉnh lại mái tóc ngay trước mặt anh

Giang Vi nhìn cô giây lát rồi cởi chiếc mũ lưỡi trai đen mình đang đội, đoạn cúi đầu đội lên đầu cô. Chiếc mũ hơi rộng, đội lên đầu Lư Chi thì bị sụp hẳn xuống, chỉ cần một cơn gió mạnh là bay mất. Anh điều chỉnh lại kích cỡ, đội ngay ngắn lên đầu cô lần nữa, còn vén gọn tóc mai hai bên ra sau tai cho cô.

"Giờ thì tóc sẽ không bị gió thổi tung nữa đâu."

Chỉnh trang xong xuôi, Lư Chi lại vòng tay ôm eo anh, Giang Vi thu chân về, chuẩn bị tiếp tục phóng xe về phía trước. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đầy vẻ chán ghét của Cố Thịnh và Tống Sơ. Không biết hai người kia đã dừng lại từ khi nào, cũng không rõ đã chứng kiến cảnh tình tứ này bao lâu.

"Hai người có định đi không đấy? Giữa đường mà còn bày trò mùi mẫn nữa!"

Phía trước truyền đến giọng nói đầy bực dọc của Cố Thịnh, kèm theo là tiếng giục giã của Tống Sơ: "Thôi được rồi, đi nhanh lên đi!" Nói rồi còn vỗ vỗ vai Cố Thịnh như muốn bảo anh ta đừng để ý nữa.

Với vẻ ngoài của Giang Vi, đi đến đâu cũng chẳng thiếu người theo đuổi. Quả nhiên vừa đến cổng chợ đêm thì đã có hai cô gái đứng gần đó lén lút đánh giá Giang Vi, do dự mãi mà chẳng dám lại gần.

Người đầu tiên nhận ra điều này là Tống Sơ.

Lúc Giang Vi và Cố Thịnh đang dựng xe bên đường, Tống Sơ đứng cách đó không xa trò chuyện cùng Lư Chi. Tống Sơ vốn rất nhạy cảm với ánh mắt người khác. Đang nói chuyện thì vô thức liếc về phía hai chàng trai, lập tức cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt từ xa. Cô ấy quay đầu lại, nhanh chóng phát hiện hai cô gái kia đang nhìn về phía Giang Vi, ghé đầu thì thầm to nhỏ, có vẻ như đang muốn lại gần.

Tống Sơ khẽ đụng vào người Lư Chi, dùng ánh mắt ra hiệu.

Với sự ăn ý quen thuộc giữa hai người, Lư Chi nhanh chóng hiểu được. Cô nghiêng đầu liếc qua rồi đứng yên tại chỗ, không làm gì cả. Cô muốn xem thử người yêu mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!