Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Giang Vi khiến ánh mắt Cố Thịnh nhìn anh lập tức thay đổi, trợn tròn đầy kinh ngạc đến mức như không thể tin nổi.
Không, nói đúng hơn thì đó còn chẳng phải là một câu, chỉ là một chữ. Nhưng chính cái chữ đơn độc ấy đã khiến mọi hình ảnh đẹp đẽ Cố Thịnh từng có về Giang Vi vỡ vụn. Vỡ đến mức không thể vá lành, như mảnh thủy tinh rơi xuống nền đá, tỏa ánh lấp lánh nhưng không thể nào ghép lại như ban đầu.
Giang Vi là người như thế nào chứ? Suốt một năm học ở cạnh anh, Cố Thịnh chưa từng thấy bất kỳ bóng dáng một cô gái nào lảng vảng xung quanh. Chưa bàn đến những điều khác, chỉ riêng gương mặt của Giang Vi thôi cũng đủ khiến anh trở thành người nổi bật nhất trong viện Toán. Biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, vậy mà không một ai có cơ hội đến gần. Một người sở hữu ngoại hình nổi bật đến thế lại chẳng có lấy một mối duyên nào với con gái, đúng là phí phạm của trời.
Từ khi người khác biết anh ta và Giang Vi thân thiết, đã có biết bao cô gái nhờ anh ta gửi đồ cho Giang Vi, rồi nhờ tìm cách mời Giang Vi ra ngoài. Nhưng Giang Vi vẫn dửng dưng thờ ơ, chẳng mảy may đoái hoài. Lâu dần, Cố Thịnh cũng chẳng còn giúp mấy cô gái kia nữa. Thậm chí anh ta từng hoài nghi, có khi nào do mình quen Giang Vi nên nhân duyên của bản thân cũng bị đứt đoạn theo.
Thế mà hôm nay! Vào buổi chiều này! Dưới tán cây này! Ngay khoảnh khắc này! Giang Vi lại đồng ý với chuyện mua đồ ăn vặt tặng kèm người yêu cho mình!
Chuyện ngàn năm có một!
Cố Thịnh lập tức nghiêng người sát lại, như thể vẫn chưa dám tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: "Này, tôi mua cho ông thật đấy."
Như vẫn chưa yên tâm, anh ta lẩm bẩm bổ sung: "Tôi mà mua là ông phải nhận đấy, đừng có để tôi mua rồi lại chối."
Lời nói của Cố Thịnh vang sát bên tai, Giang Vi nghe rõ mồn một nhưng anh chẳng mấy để tâm, ánh mắt vẫn dõi theo Lư Chi đang ngồi phía sau. Cảm giác mất rồi lại tìm được thật sự quá kỳ lạ, đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời, anh chỉ muốn được nhìn cô thêm vài lần nữa.
"Ừ." Anh hờ hững đáp lại.
Nhận được câu trả lời của Giang Vi, máu trong người Cố Thịnh như sôi lên, cơn phấn khích dâng trào chẳng khác nào con thú hoang bị giam cầm quá lâu cuối cùng cũng được thả tự do.
Anh sải bước tới cái bàn nhỏ thô sơ kia, hỏi thêm một lần nữa:
"Tôi mua đồ ăn vặt cho người anh em của tôi, các cô có tặng người yêu không?"
Dứt lời, anh vội vàng bổ sung: "Nếu không tặng thì tôi không mua đâu đấy."
"Có có có!"
Trương Đình quýnh quáng đáp lời. Bọn họ đứng đây đã lâu mà chẳng ai buồn ngó ngàng, người đi ngang cũng chỉ tò mò liếc nhìn rồi bỏ đi, thậm chí còn chẳng tin vào chiêu trò này. Giờ khó khăn lắm mới có một khách hàng, sao có thể để vuột mất được?
"Dĩ nhiên là tặng người yêu rồi, câu lạc bộ bọn tôi có mấy bạn nữ xinh lắm, vẫn đang độc thân đấy."
"Chỉ cần mua đồ ăn vặt là được kết bạn WeChat luôn."
"Thế định tặng cô nào?"
Cố Thịnh liếc nhìn về phía sau.
Chỉ thấy hai cô gái ngồi cạnh nhau, đầu cúi thấp, không biết đang xem gì trong điện thoại, gương mặt bị che khuất không nhìn rõ.
Trương Đình quay đầu nhìn ra sau.
Một người là thành viên trong câu lạc bộ của họ, Lư Chi, rất xinh, thường ngày khá kiệm lời, trong nhóm chat cũng hiếm khi lên tiếng, là kiểu con gái khá lạnh lùng. Có lẽ trước kia còn chưa quen thân, bây giờ thì đã cởi mở hơn nhiều. Người ngồi cạnh Lư Chi là bạn cô, được Lư Chi rủ đi cùng.
Trương Đình không quen ai khác, trong tình huống hiện tại cũng chỉ còn Lư Chi là phù hợp. Không còn cách nào nữa, chị ta đành cắn răng quyết định.
"Lư Chi." Trương Đình gọi tên cô, vẫy tay ra hiệu lại gần.
Bị gọi bất ngờ, Lư Chi khựng lại rồi lập tức sặc trà hoa quả.
"Khụ khụ khụ…" Có vẻ bị sặc khá nặng nên mặt cô đỏ bừng cả lên.
"Ấy, từ từ thôi."
Tống Sơ đưa tay nhận lấy cốc trà từ tay Lư Chi rồi nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô bạn dễ thở hơn.
Lư Chi cau mày ngẩng đầu, ánh mắt cô bắt gặp hai người đứng phía đối diện. Nhưng đôi mắt cô lại chỉ tập trung nhìn vào một người. Không có lý do gì cả, chỉ là ánh nhìn đầu tiên đã bắt trúng người ấy chứ không phải ai khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!