Lư Chi nhìn thấy Giang Vi đang đứng không xa phía trước.
Anh mặc nguyên một bộ đồ đen, trên tay cầm một bó hướng dương rực rỡ. Màu đen trầm lặng đối lập gay gắt với sắc vàng rạng ngời, tạo nên một sự tương phản khiến người ta không thể rời mắt. Anh đứng ngược sáng, lặng lẽ nhìn cô như thể cả thế giới xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Anh đang mỉm cười với cô.
Cô nhìn anh rồi bỗng bật cười khẽ. Cô biết anh sẽ không rời đi một cách vô cớ.
Khoảnh khắc bị Cố Thịnh vỗ cho tỉnh táo, ánh mắt anh nhìn về phía Lư Chi đang đứng trên sân khấu, trong đầu chợt vang lên một câu cô từng nói với anh:
Tình yêu phải bắt đầu bằng một bó hoa tươi và một lời tỏ tình chính thức.
Chính vì thế anh mới vội vã chạy đi.
Anh lao ra khỏi hội trường, vội vã quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng ở góc đường Học Lâm.
Khoảng cách từ hội trường số hai đến cửa hàng hoa mà Giang Vi nhắm đến không hề ngắn, gần như phải băng qua cả khuôn viên phía Nam và phía Bắc của đại học Hải Thành. Sợ rằng sẽ không kịp quay lại lúc cuộc thi kết thúc nên anh đạp xe như bay.
Gió tháng Năm se se lạnh quất vào mặt, xuyên qua lớp áo mỏng, nhưng Giang Vi chẳng cảm nhận được gì. Trong đầu anh khi ấy chỉ có một ý nghĩ duy nhất: mua hoa tỏ tình với cô.
Ngay góc phố rẽ trái gần cổng trường có một cửa hàng hoa nhỏ đã mở được mấy năm với cái tên rất đơn giản: Flowers. Bó hướng dương lần trước Giang Vi tặng Lư Chi cũng mua ở đây.
Anh lao vào cửa hàng, vội vã chọn hoa, vội vã thanh toán rồi lại ôm bó hoa chạy vụt ra ngoài.
Xe đạp công cộng không có chỗ để đặt hoa, anh sợ hoa bị dập nên đành bỏ xe, chạy thẳng về phía cổng trường.
Suốt những năm học ở đây, Giang Vi gần như chưa từng tham gia đại hội thể thao của trường, mấy môn chạy dài cũng chỉ xuất hiện trong bài kiểm tra thể lực. Vậy mà giây phút này, trên con đường quay lại tìm Lư Chi, dường như anh đã dốc hết tốc lực cả đời mình, chỉ sợ mình về muộn, sợ rằng mình đánh mất cô.
Cô là người nhạy cảm, nếu anh không kịp xuất hiện ắt cô sẽ nghĩ suy vẩn vơ.
May mắn thay, khi Lư Chi vừa bước ra khỏi hội trường, anh đã kịp về đến nơi.
Trên đường chạy về, đầu óc anh chỉ lo quay lại cho kịp. Nhưng đến khi thật sự đứng trước mặt cô, anh lại không biết nên mở lời thế nào.
Một bước, hai bước, ba bước.
Giang Vi đi tới trước mặt Lư Chi.
"Anh…"
Giang Vi khẽ ngập ngừng.
"Anh vừa đi mua hoa cho em."
Anh nhìn cô, nhìn ánh nắng trải dài trên người cô, nhìn những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt trong veo và cả bóng mình phản chiếu trong đó.
Anh nhoẻn miệng nở một nụ cười dịu dàng như ánh dương đầu xuân, như dòng suối nhỏ giữa núi rừng, lặng lẽ mà ấm áp.
"Lư Chi."
Giọng anh bỗng trở nên trịnh trọng.
"Anh luôn nghĩ việc tỏ tình nên là chuyện của con trai."
"Con gái vốn sinh ra là để chờ được tỏ tình."
"Đặc biệt là cô gái mà anh thích, người anh đặt trong tim, cô ấy không cần phải làm điều đó trước."
"Lẽ ra anh mới là người nên làm chuyện này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!