Giang Vi tham gia cuộc thi Toán toàn quốc dành cho sinh viên đại học và giành được giải Nhất. Tin vui kèm theo ảnh chụp khoảnh khắc nhận giải của anh được dán lên bảng thông báo của trường.
Trong bức ảnh ấy, Giang Vi nổi bật giữa nhóm người đoạt giải. Anh đứng hơi chếch về bên trái trung tâm, ăn mặc giản dị nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Lúc đó Lư Chi vừa từ viện Luật bước ra, tai vẫn đeo tai nghe, cúi đầu đi vội. Khi ngang qua bảng thông báo, cô lơ đãng liếc nhìn và ngay ánh mắt đầu tiên đã dừng lại ở Giang Vi trong bức ảnh ấy.
Nói ra thì lạ thật, ảnh không to, người trong ảnh cũng không ít, vậy mà Lư Chi lại nhận ra anh chỉ qua một cái liếc mắt.
Cô bất giác khựng lại.
Phía trước bảng thông báo có mấy người đang đứng xem. Lư Chi vốn không thích chen chúc nên đợi họ rời đi rồi mới tiến lại gần, móc điện thoại ra, chụp lấy một tấm gửi thẳng cho Giang Vi.
Cô bé của tôi: Chúc mừng nhé!
J: Cậu đi học à?
Anh hiểu cô rất rõ, nếu không phải đi học thì cô sẽ không qua con đường này, bởi đây là lối bắt buộc để đến viện Luật.
Cô bé của tôi: Ừ, sáng nay thầy điểm danh gắt lắm, bắt buộc phải đi học.
J: Trưa đi ăn cùng nhau không?
Cô bé của tôi: Thôi, tớ phải qua câu lạc bộ tranh biện của viện tớ.
J: Tranh biện?
Cô bé của tôi: Ừ.
Giảng viên dạy Luật Dân sự của Lư Chi cũng phụ trách đội tranh biện của viện. Do nhiều sinh viên không mặn mà tham gia nên cô giáo dứt khoát chỉ định Lư Chi vào đội cho đủ quân số.
Lý do là gì nhỉ?
Lư Chi nhớ rất rõ giảng viên đã nói thế này:
"Tôi thấy em suốt ngày trốn học, nhưng lý do thì nói đâu ra đấy, cũng có lý lắm. Thôi thì đi tranh biện luôn đi, biết đâu lại dùng được."
Còn một lý do khác quan trọng hơn: học kỳ trước Lư Chi không đạt đủ điểm hoạt động ngoại khóa, mà ba đội đạt giải cao trong cuộc thi tranh biện cấp trường sẽ được cộng điểm. Đây mới là lý do thực sự khiến cô miễn cưỡng gật đầu tham gia.
Lư Chi là thành viên dự bị duy nhất của đội tranh biện viện Luật, đảm nhận vị trí tranh biện số ba.
Vì sao lại là dự bị?
Vì cô không chịu phối hợp, trong suốt quá trình tập luyện, thái độ lúc nào cũng hời hợt, chẳng mấy khi nghiêm túc, cuối cùng bị xếp làm dự bị. Cũng phải thôi, cô gần như chẳng bao giờ làm đúng theo chiến thuật, lên sân khấu thì hay phát sinh tình huống bất ngờ, quá thiếu sự ổn định.
Dù suốt ngày trách mắng nhưng cô dạy Luật Dân sự vẫn rất quý tính cách của Lư Chi và sẵn lòng cho cô một cơ hội để vớt điểm.
Ở các vòng sơ loại, Lư Chi chỉ ngồi dưới theo dõi, chưa từng được lên sân. Sinh viên viện Luật dường như sinh ra đã có tố chất tranh biện, lập luận chặt chẽ, phản biện sắc sảo. Trong mỗi vòng thi, họ như một cơn lốc tiến thẳng vào vòng trong, hầu như chẳng có đối thủ nào đủ sức cản bước họ.
Lư Chi vẫn đều đặn nhận đề, nhưng chưa một lần được bước lên sân khấu.
Lần này khi cầm tờ đề mới, cô vô thức nhìn lâu hơn thường lệ:
"Yêu mà không thể có được" và "Có được rồi lại đánh mất", điều nào khiến người ta tiếc nuối hơn?
Viện Luật bốc trúng vai trò phe khẳng định: "Yêu mà không thể có được đáng tiếc hơn."
Một đề tài quen thuộc nhưng lại là câu hỏi muôn thuở khiến người ta không ngừng đem ra tranh luận.
Dù không được lên thi đấu, Lư Chi vẫn theo sát đội trong suốt quá trình chuẩn bị, không bỏ sót buổi nào. Cô cũng tự soạn một bản tài liệu riêng cho mình, đó là tinh thần cơ bản của một thành viên dự bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!