Chương 24: (Vô Đề)

Từ sau hôm Lư Chi chịu mở lòng, Giang Vi đến bệnh viện thường xuyên hơn hẳn. Số lần anh ghé qua còn nhiều hơn cả Tống Sơ, gần như ngày nào anh cũng đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh, bất kể gió mưa hay sấm chớp.

Các y tá ở quầy trực đều nhận ra anh, thậm chí còn quen mặt lắm rồi.

Khi Tống Sơ liên tiếp ba lần bắt gặp cảnh Giang Vi mang đồ ăn đến cho Lư Chi, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa.

"Vậy là bấy lâu nay tôi mang cơm tới chỉ để làm cảnh à?"

"Đến chuyện mang cơm mà cậu cũng phải tranh với tôi sao?"

Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn phần cơm Giang Vi mang đến: mì Ý sốt thịt, cánh gà sốt mật ong, salad trái cây, thêm cả một hộp sữa sô

-cô

-la. Rồi lại cúi xuống nhìn hộp canh gà của mình, trên mặt nước còn lấp lánh một lớp mỡ mỏng.

Thôi xong, người ta mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, chẳng bữa nào lặp lại. Cô ấy thì cứ quanh đi quẩn lại với mỗi món canh gà, giờ xem ra cũng chẳng còn tác dụng. Có mang đến cũng chỉ uổng công.

"Cậu cứ chiều cậu ấy như thế đi." Tống Sơ lườm Giang Vi, giọng đầy bất mãn.

Trước khi hai người họ làm lành, Lư Chi đối với cô ấy chỉ dám giận mà không dám nói, chuyện đưa cơm toàn do Tống Sơ lo. Cô ấy mang gì, Lư Chi ăn nấy, chưa từng kén cá chọn canh. Giờ thì khác rồi, có thêm người đưa cơm lại còn chiều chuộng hết mực, vị trí của cô ấy trong lòng Lư Chi bỗng chốc tụt dốc không phanh. Giờ đây, Lư Chi chẳng còn thấp thỏm lo mai Tống Sơ có đến không, vì dù vắng mặt cô ấy thì vẫn có người khác thay thế.

Ngay cả cái ghế Tống Sơ vẫn thường ngồi cũng bị Giang Vi chiếm mất, đành phải chuyển sang giường bên cạnh ngồi tạm. 

May mà bác Vương giường bên đã xuất viện từ mấy hôm trước, cả phòng giờ chỉ còn lại một mình Lư Chi, không gian cũng rộng rãi hơn một chút. Nếu không, có khi cô ấy đến cũng chẳng còn chỗ mà ngồi.

Gần đây Lư Chi được Giang Vi chiều đến mức sinh hư, bắt đầu kén chọn đồ ăn. Nghĩ lại lúc trước chỉ có mỗi cô ấy đưa cơm, ăn gì là do cô ấy quyết, chưa bao giờ đến lượt Lư Chi chọn lựa. Bây giờ thì khác hoàn toàn.

Gọi là gì nhỉ? Có chỗ dựa nên chẳng sợ gì nữa.

Dù Giang Vi chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng nhìn vào cách anh chăm sóc chiều chuộng cô thì cũng chẳng khác là bao.

Lư Chi ăn xong, Giang Vi thu dọn đống bừa bộn. Tống Sơ dựa vào cạnh giường, liếc nhìn Lư Chi đang nghịch điện thoại. Cô ấy thấy Lư Chi đang lướt một ứng dụng làm móng tay, toàn là các mẫu màu mè sặc sỡ.

"Cậu thôi đi cho tớ nhờ." Tống Sơ giơ tay giật lấy điện thoại trong tay Lư Chi, tắt luôn trang web đang mở.

"Cậu quên rồi à? Lúc mới nhập viện đo độ bão hòa oxy, cái móng tay ấy là ai cạy cho cậu hả?"

Đến giờ, Tống Sơ vẫn không muốn nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, thật sự quá kinh khủng, chẳng muốn trải qua lần thứ hai.

"Tớ cạy đến mức móng tay mình cũng gần bung ra luôn, đầu ngón tay thì đỏ lựng cả lên."

"Cậu đừng bôi bôi trét trét mấy thứ màu mè lòe loẹt ấy nữa, cứ để tự nhiên cho tớ."

Lư Chi bĩu môi, không nói gì.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tống Sơ gọi Giang Vi ra ngoài.

Mùa đông ở Hải Thành nhiều tuyết, trên chiếc ghế dài bên cạnh bồn hoa bệnh viện đã phủ một lớp tuyết mỏng, nửa tan nửa đọng.

Tống Sơ tháo chiếc mũ len xuống, dùng nó phủi tuyết trên ghế rồi ngồi xuống. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Vi vẫn còn đứng yên, cất giọng: "Đứng đấy làm gì? Ngồi đi."

Giang Vi học theo, cũng phủi sạch tuyết rồi ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế.

Tống Sơ liếc nhìn anh rồi lại ngoảnh mặt nhìn về phía cái cây cách đó không xa, lẩm bẩm như chợt nhớ ra điều gì:

"Mấy năm trước cái cây đó mới chỉ bé tẹo chưa cao thế này, tôi và Lư Chi còn có thể với tay chạm được cành."

"Giờ thì cao chót vót rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!