Chương 23: (Vô Đề)

"Mai cậu có đến nữa không?"

Lư Chi hỏi khi Giang Vi đang chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Anh đứng nơi ngưỡng cửa, khẽ khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, hai tay thò ra ngoài siết lấy mép chăn khiến lớp vải bị vò nhăn. Mái tóc xõa xuống, sắc mặt hơi tái nhưng ánh mắt khi nhìn anh vẫn ánh lên những tia sáng lấp lánh.

"Mai tớ sẽ đến."

"Thế thì…"

"Mai tớ muốn uống trà sữa."

Có lẽ tự thấy yêu cầu ấy có phần quá đáng, cô vội giải thích:

"Tớ nằm viện lâu rồi, không ai cho uống trà sữa mà miệng toàn vị thuốc đắng ngắt thôi… Tớ chỉ muốn uống gì đó ngọt ngọt."

Nói rồi, cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, hàng mi chớp chớp như làm nũng.

"Tớ biết rồi."

Giang Vi bật cười, "Tớ về đây."

Khi anh nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng bệnh, Lư Chi vẫn còn ngẩn người.

Ngày mai anh thật sự…sẽ mang trà sữa cho cô sao?

Anh nói "biết rồi".

Vậy chắc sẽ mang đến thật nhỉ?

***

Lư Chi nói cô thèm đồ ngọt. Sau khi rời bệnh viện, Giang Vi liền ghé siêu thị. Anh đi một vòng, mua một chiếc hộp thủy tinh trong suốt rồi chọn đủ loại trái cây, toàn là những thứ Lư Chi thích ăn.

Cô gái này làm việc gì cũng sợ phiền, Giang Vi nghĩ chắc cô sẽ thích kiểu trái cây được cắt nhỏ gọn gàng, sắp xếp ngay ngắn trong hộp. Dù siêu thị cũng có bán loại trái cây cắt sẵn nhưng đâu phải loại nào cũng hợp khẩu vị cô, mà để đến ngày mai thì không còn tươi nữa. Thế nên anh quyết định tự tay chọn mua, cắt sẵn rồi mang đến cho cô.

Anh không mua trà sữa cho Lư Chi như lời cô nói. Dù sao uống nhiều trà sữa cũng không tốt. Lần trước gặp y tá đã bị nhắc nhở một lần rồi. Nếu bị phát hiện nữa, nhỡ đâu còn bị cấm vào thăm thì sao? Thôi thì cứ đợi cô xuất viện rồi mua cũng chưa muộn.

Về đến nhà, anh đặt túi trái cây lên bàn bếp. Trước tiên anh đổ ít hạt cho Thất Thất. Thấy nó vẫy đuôi vui vẻ ăn uống, Giang Vi chậm rãi ngồi xổm xuống, ngắm chú chó đang hí hửng quẫy đuôi ăn từng miếng. Anh mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu nó.

"Thất Thất, hôm nay mẹ bảo có thể bắt đầu làm bạn trước với bố."

Dù biết Thất Thất chẳng thể hiểu, anh vẫn thì thầm một mình:

"Trước đây bố nóng vội quá."

"Bạn bè cũng được."

"Như thế cũng tốt."

Vì đã hứa với Lư Chi sẽ đến bệnh viện nên sáng hôm sau Giang Vi dậy từ sớm. Anh rửa sạch hộp đựng đã mua từ hôm qua rồi cẩn thận rửa đi rửa lại trái cây đến mấy lần. Sau đó cắt thành từng miếng nhỏ xếp ngay ngắn vào hộp. Lúc Giang Vi đang bận rộn chuẩn bị, Thất Thất cứ quanh quẩn bên cạnh, không ngừng cọ vào chân anh. Cảm giác ấm áp mềm mại đó khiến anh khó lòng làm ngơ.

Anh cúi xuống nhìn nó rồi cho nó một miếng táo, khẽ lẩm bẩm như tự nói với mình:

"Đây là trái cây chuẩn bị cho mẹ nên chỉ cho con một miếng thôi nhé."

"Mẹ đang bệnh, con không được giành đồ ăn với mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!