Kết thúc điệu nhảy, hai người khẽ nhìn nhau rồi buông tay, cùng cúi người chào đối phương.
Mưa bụi vẫn rơi lất phất trên gương mặt của Lư Chi. Mái tóc và quần áo cô đã ướt đẫm từ lâu, may mà hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son nhạt nên trông cũng không đến mức nhếch nhác.
"Lâu rồi bọn mình không nhảy cùng nhau, không ngờ cậu vẫn còn nhớ."
Lư Chi đứng giữa làn mưa mỏng, hàng mi cong lấm tấm giọt nước, mỗi lần chớp mắt lại có một giọt mưa khẽ rơi xuống.
"Tất nhiên vẫn nhớ chứ. Sở thích kỳ quái này của cậu đã khắc sâu vào trí nhớ của tớ rồi." Tống Sơ cười bông đùa, giọng vừa dịu dàng vừa đượm nét bao dung.
"Chắc chẳng mấy chốc trên diễn đàn trường sẽ có bài đăng mới: Hai nữ sinh múa giữa trời mưa trước nhà thi đấu, nghi là đang trình diễn nghệ thuật."
Tống Sơ nhịn không nổi phải buột miệng phàn nàn: "Tớ vất vả lắm mới gầy dựng được danh tiếng ở đại học, thế mà lại bị cậu phá hỏng hết rồi."
"Đừng đổ hết cho tớ chứ, rõ ràng là cậu mời tớ trước mà!" Lư Chi bật cười.
Giang Vi và Cố Thịnh đứng ở cửa nhà thi đấu, nhìn hai cô gái đang cười nói dưới mưa mà không hiểu nổi họ đang chuyện trò điều gì.
"Hai cậu dừng được rồi đấy, trời vẫn đang mưa kìa!" Cố Thịnh không nhịn nổi nữa, lớn tiếng nhắc nhở.
Lúc này Lư Chi và Tống Sơ trong mưa mới ngoái đầu lại, trông thấy Giang Vi và Cố Thịnh đang đứng ở bậc cửa nhà thi đấu.
Hai chàng trai nhìn nhau rồi mỗi người mở một chiếc ô, chậm rãi bước xuống bậc thềm, tiến lại che mưa cho hai cô gái.
Mưa không còn rơi trên vai, trên tóc nữa mà rơi lộp bộp xuống mặt ô. Tiếng mưa vang vọng trong không gian yên ắng.
Giang Vi và Cố Thịnh phối hợp ăn ý, không ai nhắc đến những gì vừa vô tình nghe được trong nhà thi đấu, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Sao hai cậu lại ở đây?"
Tống Sơ liếc nhìn Cố Thịnh đang giương ô che cho mình.
"Tôi là thành viên đội bóng rổ mà, tới xem chút thôi."
"À." Tống Sơ chẳng buồn xác minh lời Cố Thịnh có thật hay không, cô ấy không mấy bận tâm về điều này.
Cố Thịnh khẽ liếc nhìn sang. Người Tống Sơ ướt sũng, anh ta lặng lẽ nghiêng ô về phía cô ấy nhiều hơn, che cho cô khỏi cơn mưa đang tạt vào. Trên người anh ta chỉ mặc mỗi chiếc hoodie, không mang theo áo khoác nên chẳng thể cho cô mượn áo, chỉ đành cố gắng dùng chiếc ô nhỏ để che chở được phần nào.
Cố Thịnh vụng về điều chỉnh ô, động tác quá lộ liễu nên chẳng may chạm vào vai Tống Sơ.
Tống Sơ lập tức quay phắt sang, ánh mắt sắc lạnh khiến Cố Thịnh giật mình, suýt nữa làm rơi cả ô.
Không ngờ chỉ một cái liếc mắt mà đã đủ khiến anh ta hoảng hốt đến thế, Tống Sơ bật cười, miệng nhếch lên: "Làm cái gì đấy, cầm ô cho đàng hoàng vào."
"Ừ."
Lư Chi cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt trước hành động lẳng lặng giơ ô che cho mình của Giang Vi. Dù sao trước đây anh đã từng làm vậy nên chuyện hôm nay cô cũng chẳng lấy làm lạ.
"Trùng hợp thật đấy."
Lư Chi không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn mông lung vào màn mưa trước mặt.
"Không phải trùng hợp đâu."
Giang Vi mỉm cười đáp lại.
Lư Chi hơi ngẩng lên nhìn anh, không nói gì, chỉ khẽ cười.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Người qua đường vội vã lướt qua, riêng bốn người họ cứ chậm rãi bước đi trong cơn mưa trắng xóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!